gửi bởi phtran1302 » T.Hai Tháng 6 06, 2011 11:28 pm
Chào bạn,
Chúng ta những người trong cuộc sẽ dễ dàng cảm thông với nhau hơn. Dù rằng cô ấy là một giáo viên hay là hiệu trưởng mà tầm hiểu biết còn hạn hẹp quá thì khó tránh sao lối cư xử còn khá lô thỗ và kém tế nhị đến vậy. Tôi cũng rất bức xúc trước những thái độ của cộng đồng trong xã hội hiện nay của chúng ta tại VN. Cộng đồng còn rất xa lạ với rối loạn tự kỷ, nên khó tránh cách cư xử rất đáng buồn. Tôi kể bạn nghe câu chuyện con tôi : thằng bé 5t chạy chơi ngoài sân bên cạnh quán cafe cóc - bé nhìn thấy ly cafe của ông khách, bình thường bé rất thích nước đá nhai nhai trong miệng, nên thấy ly cafe bé nhào tới chụp ly nước của ông khách cho tay vào lấy nước đá, ông khách trợn tròn mắt nhìn con tôi "Oh hay thằng bé này bị cái gì vậy?" - tôi không kịp ngăn chận con, chỉ kịp chạy tới chào ông khách và xin bồi thường ly nước, đồng thời tôi giải thích với ông : thưa chú, con cháu bị rối loạn tự kỷ, cháu khó kiểm soát hành vi mình mà thôi, cháu không phải trẻ bệnh tâm thần đâu ạ ! - Ông khách hạ nét mặt căng thẳng xuống và ra vẻ thông cảm : À vậy hả, tội nghiệp. thôi tôi uống xong rồi, cô không cần mua ly khác cho tôi. Sau đó ông đứng dậy ra về. Tôi cũng được chị Tường Anh tư vấn 1 thái độ rất hay, người ta mà "nói nặng" con mình, mình không cần phải trả lời họ mà chỉ cần nói với con mình: "Xin lỗi con vì mẹ đã để những lời nói không hay đó lọt vào tai con!" - thế đó, tùy từng trường họp mà mình có phản ứng, bạn ạ, không hơi đâu buồn người không biết, người ta không biết, mình tìm cách giải thích, không cần phải dấu bệnh con, con mình cần được hiểu biết về rối loạn TK đúng nghĩa để người khác có thể cảm thông với con. Còn nếu như cô giáo bạn nói....í chà...tôi cũng chưa biết tôi sẽ có phản ứng nào thích hợp, thôi thì.......xin hỏi 2 "Quân Sư" Tường Anh và Anh Phi vậy.
Tôi không phải là người vọng ngoại, nhưng tôi cũng xin kể sự thật về những gì mình thấy : khi cả gia đình tôi đi du lịch Las Vegas (Hoa Kỳ) vợ chồng tôi dẫn con đi chơi trên chuyến xe bus, con tôi ngồi đối diện 1 ông người da màu (không phải Mỹ trắng cũng không phải da đen, ông có màu da hơi tối, giống người Mexico mà thôi) - Con tôi cứ lấy cái chân đá thẳng vào....ống quyển của ông, cái đá thứ nhất ông hơi giật mình, nhưng ông phớt lờ, cái đá thứ hai tiếp theo liên tiếp tôi vội vàng xin lỗi ông và nói với ông bé có rối loạn TK không kiểm soát được hành vi và tôi nói với ông là tôi sẽ đổi chổ khác cho con tôi không làm phiền ông. Ông liền nói : không sao, tôi yêu con nít lắm, cứ để bé chơi thoải mái. Và ông còn nhìn con tôi cười. Trong lòng tôi lúc đó ước ao, phải chi người dân mình ai cũng yêu con nít như vậy cả.
Về lại VN, khi con tôi chụp cái bao thuốc lá trên bàn uống nước trong quán cóc gần nhà, thì người đàn ông ngồi đó liền trợn dọc cặp mắt lên quát như hung thần : cái thằng này, bộ mày khùng hả, tao đá mày bây giờ !
Bạn thấy đó.....hai câu chuyện, hai nơi khác nhau... bạn đừng buồn làm chi, vấn nạn chung trong xã hội mình mà thôi.
Phương