bongbenh đã viết:Chào chị
Con em thỉnh thoảng cũng giống như bé nhà chị. Những lúc như thế thì em thường ôm chặt bé vào lòng, xiết chặt ý, con em thích như vậy mà, xiết 1 lúc, hôn hít khắp mặt con, vào cổ, vào tai thế là con thích, con hết giận luôn.
Hoặc chị có thể cầm hai tay con sau đó nhấc lên cao, nếu con chưa tập quen thì chị cầm vào sát vào cánh tay (Sợ con sai tay) sau đó nhắc lên cao, con em thích như thế lắm và thế là lại vui vẻ trở lại.
Hy vọng bé nhà chị cũng thích vậy. Chúc con ngoan !
Bongbenh ơi, lúc bình thường bé cũng thích đựoc mẹ ôm và tung lên cao lắm, cười khach khách luôn. Nhung mà khi bé đã không vừa ý, đã gào thét thì bé không còn hứng thú gì nữa, chỉ gào thét, gồng cứng người lên, tự cào cấu vào mặt, rồi bứt tóc nữa. Có khi mình ôm chặt vào cháu vào lòng thì không hiểu sao con bé gầy ốm khẳng khiu mà rất là mạnh khi "bùng nổ", cháu giẫy đạp rất mạnh và quyết liệt, không muốn mẹ bồng, rồi cắn cả mẹ. Mà nếu thả ra thì lại gào lên sán tới đòi mẹ bồng, và mẹ bồng thì vẫn cứ gào thét. Hic
phi đã viết:Lúc bé đang bùng nổ thì bạn đừng nên mềm, lúc đó la mắng roi vọt gì cũng không ăn thua vì bé đóng tất cả các cửa lại rồi, có nói gì doạ gì cũng không nghe. Tất cả trẻ con đều vậy chứ không chỉ là các bé TK. Nếu trẻ có nhận thức tốt (hiểu khái niệm nếu/thì), thì khi bé nguội rồi chúng ta mới phạt. Và trước khi bé bùng nổ chúng ta nhắc nếu ... thì ...
Phạt sau khi bùng nổ bằng cách "lấy đi cái bé thích" chứ đừng phạt bằng đòn roi. Bé đang bùng nổ mà bạn cầm roi thì chẳng làm được gì, mà lại còn hối hận vào ban đêm đó . Một cái roi quất vào ngừoi 1 đứa trẻ gây tổn thương tâm lý lớn lắm bạn ạ, vì mình đang dạy bé giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực
Nếu bé gào thét tại nhà, bạn bỏ đi chỗ khác xem phản ứng bé ra sao. Về mặt khoa học thì bản năng sống con sẽ làm cho bé ngưng lại khi quá mệt . Cái mình cần để ý là đừng để cho bé mất nước trong nguoi (cho uống nước đầy đủ).
Anh ơi, giờ anh nói em mới thấy đúng là bé đã đóng
tất cả các cửa khi "Bùng nổ". Em đã dỗ dành âu yếm nhưng lời của mình cú lọt thỏm vào trong tiếng gào thét của con. Em đã bực mình la mắng, trợn mắt nhưng không có nhiều sức để hét như con và con cũng chẳng xinhê chút nào với sự giận dữ của mẹ. Hôm kia em đã không dằn lòng đựoc nữa, đét cho con một cái vào mông, vẫn chẳng thay đổi được tình thế. Cảm thấy mình thật bất lực và xót xa khi con bị đánh mà không một chút phản ứng nào. Chỉ đến khi nào bé mệt quá thì mới ngưng cơn giận lại thôi. Giờ thì không bao giờ em làm cho cháu bị tổn thương tâm lý như thế này nữa, tội nghiệp con. Cám ơn anh rất nhiều!
Mình thật khổ quá, không biết làm sao bây giờ, vì hành vi này của con ngày một tệ hơn. Từ khóc gào, gồng cứng người lên, ưỡn ra phía sau, đến tự cào cấu mặt, đến bứt tóc
rồi lại cào cấu, cắn bất cứ ai vào bống bế dỗ dành cháu. Có lần mình đã ngó lơ, con khóc nhà dưới mình lên nhà trên và ngược lại thì con khóc đúng 1 tiếng đồng hồ vẫn chưa nín, mình thấy đã lâu quá rồi mà con không dừng nên khi nó khóc nhỏ nhỏ lại mình phải vào bồng dỗ nó thì nó nín. Chiều nay, lần đầu tiên cho con đi can thiệp tại BV, con khóc suốt cả tiết học, cô dụ con đủ thứ đồ chơi mà vẫn không dỗ đựoc vì con chả thích cái gì cả, con đã đóng tất cả các cửa rồi. Mẹ vào dỗ thì con cũng chả nín chút nào, vẫn gào thét thế thôi. Đến khi mệt quá thì nín đựoc một lúc rồi tự động ngủ trên tay mẹ. Lúc con nín, cô nhìn con và nói con giao tiếp mắt rất tốt, chỉ cần con bỏ đựoc hành vi gào thét này thì con sẽ học tốt và tiến bộ rất nhanh. Nghe cô nói mẹ dù đang khóc nhưng thấy mừng và hy vọng nhiều.
Nhưng bây giờ làm thế nào để giúp con bỏ hành vi này thật là khó quá!