Nguyen,Anh đã viết:Sáng nay tụi mình vừa ngậm ngùi tạm biệt một cậu học sinh tk trong 1 tuần. Lý do: cậu ta đè một cô nữ sinh trong trường ra hôn thắm thiết. Con bé la chói lói, dẫy đành đạch. Bạn bè chung quanh (giáo dục phổ thông) nhào vô gỡ phụ mà không xong.
Khi một học sinh chuyên biệt có hành vi bất xứng, cả "lũ" chuyên gia và phụ huynh ngồi lại định xem hành động ấy có cố ý không, người thực hiện có sáng suốt không... Cậu học sinh 17 tuổi này lại trả lời:
Thích mà! Thích hôn mà!
Tại sao không về nhà hôn mẹ?
Tại thích hôn bạn hơn là hôn mẹ.
Tại sao không hôn bạn Khanh, bạn Châu, mà lại là bạn Thủy?
Tại thích bạn Thủy. Tại má bạn Thủy trắng và mềm.
Rồi, tiêu luôn! Những câu trả lời cho thấy cậu học sinh này có chọn lựa, có phân tích khi thực hiện hành vi bất xứng, dù bản chất của rối loạn tk chỉ cho phép cậu ứng xử và hiểu biết bằng đứa bé 8 tuổi.
Năn nỉ mãi, bố mẹ "nạn nhân" mới bỏ ý định kiện tụng. Tội nghiệp người yêu bị đuổi 1 tuần. tội nghiệp kẻ được yêu bực bội, mắc cỡ, và sợ hãi.
Đấy, bây giờ con còn bé, bảo hôn mẹ là không sao. Phải nhớ rằng con đi học nghĩa là con đã bước vào xã hội với những thông lệ không lời: không có những cử chỉ tỏ tình cảm thân thiện ở nơi công cộng, không hôn/ôm bất kỳ ai... Chuyện con hôn mẹ lẽ ra chả sao, nhưng khi con không phân biệt được những điều lệ (hôn mẹ OK, hôn thiên hạ thì không), có lẽ nên để ý từ bây giờ.
Chị TA kể câu chuyện này, nó xoáy đúng và điểm yếu của trẻ TK tại VN. Phụ huynh phải điên đầu đối phó với những cái trước mắt, trường học cho trẻ TK cũng thế nên không dạy cho trẻ TK những kỹ năng/nhận thức trẻ cần khi trưởng thành. Và phàm cái gì nó có giá trị lâu dài, bền vũng thì nó lại không bắt mắt.

Cho nên có đem ra nói hay giảng dạy thì cũng ít ai muốn nghe. Vì lo lắng con mình, chúng ta chỉ muốn học cái gì mà tối vê` làm ngay đươc cơ.
Chúng ta nên học cả 2: cả cái "tối về làm đươc ngay" và cái "giá trị lâu dài nhưng không bắt mắt".
Và tiện đâu cũng cảm ơn Phương. P cứ tham gia, góp ý, có lúc P đúng, có lúc P chưa đúng nhưng ai đó sẽ chỉ cho P đúng. Mỗi người một lĩnh vực mà, mình vào ngành Phương đang làm thì mình cũng ù ù cạc cạc thôi.
"Thà mở miệng ra để bị ngu 5 phút còn hơn im lặng để ngu suốt đời".
"Nếu ai cũng đợi người khác ngu trước (đợi người khác hỏi trước) thì tập thể đó không bao giờ tiến được".
Đó là 2 câu mình lải nhải suốt ngày cho các sinh viên nghe, nhất là sinh viên Á châu. Và mình cũng thường xuyên thực hiện cho nên mỗi ngày thấy mình cũng đỡ ngu đi chút it'.