Còn em, em sợ người khác nghĩ em mềm yếu, tức là em đã mềm yếu rồi. Người cứng rắn thì thấy đúng với tâm mình thì làm, sao cứ phải sợ bạn bè nó nghĩ mình yếu hay khoẻ nhi?
em không sợ người khác nghĩ em mềm yếu, em thuộc kiểu người ta nghĩ gì kệ người ta, nhưng em cứ bị loạn, em không muốn thế
em không muốn làm như thế, kiểu chia tay xin tiền, hay là dựa vào ai đó em không làm được, cái em muốn thì tự em sẽ làm, cái việc này em cũng cho vào như thế luôn, toàn tự làm khổ mình
. Điên mất
. Với một số người cách nói của anh phi có tác dụng tức thì, còn với em thì hình như ...
.
Người cứng rắn thì thấy đúng với tâm mình thì làm
1 vấn đề ở em có cả đống cách lựa chọn, em không biết cái nào là đúng với tâm mình thì làm sao ? Hình như em thua kém mọi người về vấn đề này
. Em không phân vân giữa đúng và sai, mà em phân vân là nó có đáng để làm thế không (đọc đoạn này chắc hơi tức) , đáng lắm nhưng vẫn không làm được
, em cần nó phải nói rõ ra nó có nghĩ như em không
, nếu nó không nghĩ như mình thì sao
(lại không cứng rắn rồi), nếu nói ra cho dù nó không nghĩ thế thì vẫn được lợi là nó sẽ nghĩ tốt về mình hay nó nghĩ mình coi nó thế này nọ, xong từ cái này lại phân ra 2 cái : 1: nó sẽ đối tốt hơn với mình; 2: à ra nó coi mình quan trọng thế: a.nhưng mình đâu có coi nó như thế, à có lợi đây
, và rồi em sẽ tự nhận ra mình bị lợi dụng ... (thế này là em chọn sai bạn rồi)
b.nó đối xử tốt với mình như thế cần xem lại, nó sẽ là bạn tốt của mình ? (thường thì em gạt phăng những đứa vớ vẩn ra, nhưng lần này thì không
, vì nó rất giống em (hình như hơi yêu bản thân mình quá), và nó rất hợp với nhiều suy nghĩ của em luôn
.
c. phải coi lòng kiên trì của nó đến đâu (cái này khi em đã chấp nhận, và em sẽ chờ đợi khi nào đủ thì tuyệt em có thêm một người bạn
).
Đấy xong từ đó nó lại phòi ra một đống theo mạng lưới dây truyền
cách em giải quyết mọi thứ hay bị thế rồi lao vào bế tắc và thường phải chọn 1 trong những thứ đó ... thật kinh khủng.
Thế em mới cần họ nói rõ vấn đề, để em không bị khúc mắc (lúc nói rõ em còn nảy ra suy nghĩ, họ cố tình nói thế, tự suy từ mình) nhưng thông thường em có thể phân biệt được, những người em gặp mặt thì nhìn sơ qua là biết họ làm vậy là cố ý nhưng không thèm để ý vì em đâu có coi trọng, họ nói gì kệ họ miễn là mình và bạn mình không sao, còn bạn em thì không bao giờ được làm vậy, nếu nó làm thế em lột mặt nạ ngay, thế là chừa không dám làm thế nữa (em thường không phải động tay, em mà sờ vào là i rằng lằng nhằng và phức tạp, nhưng khi đã quen rồi thì em làm rất nhanh, thường tiến bộ nhanh hơn những đứa khác, chỉ là khởi đầu hơi lâu tí
). Cái gì cũng phức tạp hóa quá mức, mà thật ra nó rất đơn giản (đơn giản thì không thật ra mọi thứ đều được người đi trước trải qua và truyền lại, một số người cứ thế mà làm theo mà không nghĩ tại sao vậy, em lúc nào cũng nghĩ, ôm vào xong kết quả thường vẫn phải theo, thế mới tức, có quá nhiều lựa chọn) dẫn đến suy nghĩ lười không muốn làm, như hiện giờ em biết rất ít
. Một vài đứa bị loạn khi nghe những suy nghĩ của em (chính em còn loạn chứ đừng nói nó)
.