Động viên hay an ủi thì cần. Có gì to bự đâu em. Bạn buồn, mình bảo "tớ hiểu cậu đấy!". Bạn thất vọng, mình bảo "Đứng lên, đừng ngồi xuống chờ thời!"
nhưng em cứ cảm thấy chưa đủ, và khi em chưa thấy đủ thì em không làm
, nhiều lúc nói thế cũng được, tự dưng dạo này em có cảm giác mình làm gì sai, làm tổn thương người khác mình cũng bị hậu quả à chị
, mà nó không nghĩ thì thôi mình lại thành người bị hại
...
Còn chuyện ợ, ói... ha ha, em tự ợ tự ói là sao nhỉ?
em toàn dồn hơi ở bụng lúc ăn xong ý, rồi đẩy lên
, nhiều lúc bị nôn
, nhưng làm xong em thấy bụng dạ yên ổn
(không cẩn thận bị nghĩ là ... ra bằng mồm
).
"nạp năng lượng" vào để "nuôi tình bạn", thế thì nó mới nảy nở được
cái này anh phi nói đúng quá, em ích kỉ ghê
, em không biết làm thế nào để "nạp năng lượng", à không phải nói là em không thích làm thế em thấy kiểu gì ý , nhiều lúc dù biết chỉ một câu nói, một lời động viên, một lời xin lỗi ... nhưng em không nói ra được, em không quỵ lụy hay là mềm yếu trước mặt người khác được
, làm cái gì thông qua thì được chứ nói ra em không làm được
. Có 1 lần em thấy em sai quá nên em đành nt xin lỗi một đứa bạn, lần đầu thì nó ngạc nhiên và thấy lạ lùng, nhưng vài lần sau em xin lỗi (được thể làm luôn
) nó lại có thái độ khác, xong từ lần đó em càng không bao giờ như thế nữa (lần đầu và là lần cuối cùng luôn), cái này là quá đà hả chị, nếu thử đặt trường hợp mình là nó thì có khi em cũng thế, đúng là khi làm gì phải nghĩ thật kĩ, không nên dùng cái gì quá nhiều lần
, tóm lại là em muốn như ngày xưa với đứa bạn nhưng em muốn người giải hòa phải là nó không phải em
, nó không cảm thấy nó sai vì nó đã xin lỗi rồi nhưng đối với em là chưa đủ
, em có cố chấp quá không chị nhỉ ? Em muốn xung quanh em lúc nào cũng vui vẻ, suốt ngày cười
, mà không được giống người khác
... Em rất thích được người khác thử thách (nhưng lúc chúng nó đố em lại biết rồi, hoặc là chưa nói hết đã đoán, làm cụt hứng, thế là từ lần sau nó chả hỏi nữa
). Quanh em lúc nào cũng vui, em thường không chấp những điều lặt vặt nhưng mà nếu em đã để bụng thì không thể xóa đi được và em làm rất căng, thường thì em vứt bỏ, dập tắt, quăng, ném, không thèm nhìn, coi như nó không tồn tại, làm người bị ức chế và tổn thương kinh khủng
( em không bao giờ quay lưng nói xấu gì đâu nhé đừng có nghĩ em giống loại đó
, mà em chỉ coi nó như không tồn tại thôi
), nhưng em cũng bị vạ lây
... Em có nên bỏ cái tính này đi không
? nó cũng là một nhân tố cấu thành nên con người mình mà
. Không phải vì biết tính mình thế mà em lạm dụng đối với bạn bè, em luôn biết đến đâu là đủ và nên dừng nhưng bạn phải nhường em trước thì em mới ... khi nào cảm thấy đã đủ thì em mới trở lại, thái độ thay đổi 180 độ luôn, như kiểu không có chuyện gì xảy ra
, đã muốn là cho nó bay luôn
(tự mình cũng cảm thấy là một người thú vị
), nhưng để được như thế phải qua 1 thời gian dài, rất dài chơi với em thì mới thế
, khi em đã coi nó là bạn thân, người bạn mãi mãi thì em sẽ không để mất đâu
, bao giờ em cũng để cho chúng nó chịu đựng em trước, bù lại khi em cảm thấy đủ, em sẽ chịu đựng lại gấp nhiều lần mà không mảy may suy nghĩ mình bị thiệt thòi
vì thế mà em rất ít bạn,
nhưng toàn bạn thân(phải bôi đen đoạn này lại)
. Chị thử nói gì coi dài vào chị nhé ,em muốn đọc, đọc, thật nhiều, muốn biết người khác nghĩ gì về mình, em muốn biết
TẤT CẢ .
Tại sao topic này lại bị chuyển sang phần chia sẻ kinh nghiệm dạy dỗ hả chị ? bây giờ thống nhất phần những bài viết về tk là các phần đọc thêm à
, em thấy topic em đang nói chuyển sang không hợp lý
(có khi em ở đây mới không hợp lý
).