gửi bởi phtran1302 » T.Tư Tháng 10 20, 2010 11:37 pm
hanhnhu thân mến,
Mượn tạm nhà Thịnh và bé Phi nói chuyện với hanhnhu nha.
Con trai của chị cũng thế, ra đường là chạy, đi chơi là phải bồng ẵm. Vì lúc bé cưng quá lúc nào cũng bồng ẵm, cộng thêm con mình bệnh không tự tin và sợ đám đông nên cứ ẵm bồng khi ra ngoài hoài, cực vô cùng. Chị phải khắc phục, giải thích cho con là "con lớn rồi, bồng hoài người ta cười cho, mẹ làm sao bồng con hoài cho nổi" - Khi thấy bé sợ đám đông thì chị ôm con sát vào lòng đợi cho con quen, tìm chỗ ngồi ôm bé 1 lát, khi bé trở nên quen môi trường đó rồi bé tự động rời mẹ chạy chơi và mình có thể dắt con đi từ từ được, còn nếu bé vẫn sợ thì chị vừa vòng tay ôm con sát vào mình và 2 mẹ con cùng chầm chậm bước đi. Người qua lại cứ nhìn mình như trách móc, chê cười rằng con lớn thế rồi mà còn nhỏng nhẽo, lúc đầu chị cũng khó chịu lắm, nhưng sau đó từ từ chị cũng bỏ lơ được những ánh mắt người qua lại, con mình là nhất, bé có quyền tham gia mọi thứ trong cộng đồng, trái đất này không của riêng ai và họ phải có lòng đồng cảm với trẻ con (câu này học của chị Tường Anh). Chỉ có lần chị phải đầu hàng và ẵm bé là lần đi chơi Las Vegas, trong môi trường lạ, ồn ào, ánh đèn chớp nhóa sáng ngời, giữa làn người to lớn mắt xanh, tóc vàng và nhất là họ nói thứ tiếng mà bé không hiểu nên bé vô cùng sợ và cứ bám riết ba, mẹ không rời, cả 2 vợ chồng phải thay phiên nhau vác con đi dài theo con đường chính của Las Vegas mãi đến khi có được chiếc taxi đưa về hotel mới "thoát nạn" hi...hi....
Phương
Phương