Cái cục nhục của em nó to vấy? Gọt tỉa nó đi cậu ơi! Mà nếu muốn biết gì thì phải hỏi, chứ online làm sao thấy mặt bắt hình dong?
đấy toàn có kiểu ngồi một chỗ mà suy xét vấn đề, xong phức tạp hóa vấn đề, xong chính mình bị cuốn theo lối suy nghĩ lằng nhằng, phức tạp rồi không đi đến đâu, em bắt đầu thấy chán trò này rồi, chỉ làm mình mệt óc, tốt nhất cứ chạy đến, băng vào, làm phăng phăng, thế là nhanh nhất, nhưng trước khi vào cũng phải suy xét
. Mà lúc ai chưa quen ai cũng tưởng em ít nói, hiền lành, dễ thương mới chết chị ạ
xong đến lúc chơi với em mới chợt nhận ra ...
( Iam a monster
). Toàn bị vướng vào lối suy nghĩ mòng mòng, lúc nào em cũng muốn biết họ nghĩ gì, có đúng như mình nghĩ không, mà nếu không đúng thì lại thấy khó chịu
, xong rồi đạp đổ nói là không được như mình nghĩ
... Xong còn có tật xấu nữa cơ, lúc đầu em không bằng họ, người bạn em tôn trọng thường thì lúc nào cũng phải hơn em một mặt gì đó, nhưng đến lúc em vượt qua em lại thấy coi thường nó (xấu xa
), lúc nào cũng nghĩ mình đúng (tức chết
), biết tật xấu nhưng không sửa được huhuhu, mà tính ra thì một đống, trời ơi
. À còn nữa, em thích được người khác bảo vệ (chả biết ai bảo vệ ai nhưng kệ thích thế
), và nhìn chúng nó làm việc mình ngồi nhìn
xong rồi đứng bắt lỗi
nhiều đứa không chơi với em thì thấy tức (sao mình làm mà nó ngồi nhìn
), xong đến lúc gần xong thì ra phẩy vài cái xong, đi báo cáo
(bẩn tính
), chúng nó hay ghét em vì thế, nếu đã làm thì em làm hết không thì thôi, chả thích thế, biết là mỗi người một tí là xong, nhưng thường em chả phải làm gì cả
lười chẩy thây, nhưng thôi chúng nó làm việc của nó còn việc của em là pha trò
, chạy mỗi chỗ một tí cho chúng nó vui
(chả hiểu em muốn gì nữa
). Toàn bị gọi cuồng điên là vì thế
, chả coi việc gì là nghiêm túc cả, đến lúc phát khùng thì mới bắt đầu làm may mà chưa có việc gì nghiêm trọng, đến lúc bị thì chắc ân hận, chừa luôn
(nhưng em không để thế đâu cứ thế này lại hay
). Nếu cho em giải quyết một vấn đề gì đó bao giờ em cũng làm chả giống ai, lôi một đống thứ vào, loàng ngoằng, xiên vẹo, vòng vòng, vèo vèo, làm khó tất cả mọi người, bắt làm theo ý em, xong kết quả lung tung beng, nhưng vẫn thu được nhiều thứ (khá vui)
, nếu ở thời học sinh thì kết quả không cao nhưng được đánh giá
, chả biết như vậy có tốt không, em hay bị nói là toàn hỏi những thứ chả hiểu để làm gì, mỗi người cách nghĩ sao lại bảo là không để làm gì (tức
), hay hỏi lan man, không vào vấn đề chính (nhưng cách này cũng là cách nói chuyện mà
, cuối cùng thu được vấn đề chính mà không bị thô), những đứa có khát vọng điên điên tí nói chuyện với em lại rất hợp còn mấy đứa cái gì cũng thôi thế thôi em lại ghét
... Đã thích thì lao vào không thích thì thôi, mất cũng không tiếc (bị bảo ngu là thế
), thoả mãn nhu cầu cũng là việc làm cần thiết chị nhỉ, miễn là mình thích
(ngày xưa dễ bị lừa vớ vẩn, may giờ em không bị rồi, bị tụi nó chèn ép giờ em sẽ chèn ép lại
). Em thích nhìn những cảm xúc chân thật quá, giờ đi đâu cũng thấy tụi nó giả vờ này nọ, còn những lúc thấy nhóm bạn đùa vui cười phe phé sao thấy thích thế
, đi chơi em toàn phải pha trò thấy tụi nó cười thật cũng vui (nghĩ thế thôi là đủ à, không đâu), nhưng em lại chả cười được như thế mấy, ít lắm những lúc cười như thế thích
, toàn phải giả vờ cười thôi
. Có lúc cũng thấy thôi thế là đủ rồi, vậy là được rồi được vài hôm lòng tham lại nổi lên, không thể thế được phải hơn nữa, cần nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa ( xấu xa). Trẻ con không ra trẻ con người lớn không ra người lớn (do ăn uống đầy đủ không phải lo nghĩ cái gì, hết việc, hậu quả là đây, không cần biết mọi người sống ra sao, chả nghĩ đến mình
) , đứng giữa 2 cái nếu nhìn một bạn già dặn quá em cũng không thích, trẻ con quá thì cũng được nhưng không chơi được, đứa nào vui tính, bựa( thường thì chỉ những đứa nhà có điều kiện mới thế này thôi hoặc bị ảnh hưởng quá
), kéo em đi, lôi em đi, bắt em làm thì em thích
(quan trọng đoạn này chị ơi) nếu bắt em làm thì em không làm nhưng kéo em đi làm thì em sẽ làm và rất vui vẻ
(kiểu hãy nói với em là em nên làm gì, chứ đừng bao giờ nói là em phải làm gì vì lúc đó chắc chắn em sẽ tìm mọi cách chỉ ra là họ sai rồi
, hãy kéo em đi cũng, cùng làm với em, em sẽ rất thích
(nói thế chứ phải quý cơ chứ ở cạnh mà khó chịu thì ..., ôi bạn bè
, những niềm vui nho nhỏ
) , nhưng tìm đâu những người như thế khi mình không tốt với họ đây
, em sợ khi cảm thấy thất vọng và bị phản bội nên em ít kết bạn vì thế, luôn biết nó sẽ làm thế với mình , xong lúc làm lại nghĩ tại sao nó làm vậy, may mà ít bị chứ không thì chắc không bao giờ không nghĩ, lúc nào cũng hi vọng mà không cải tạo, điều chỉnh, giúp họ, chỉ ngồi không (động lực, em cần động lực
) bùm bùm bùm, động lực, cố lên
. Chả biết lúc em viết thế này mọi người nghĩ em thế nào (một đứa trẻ ranh không hơn không kém chắc
, không được đâu
, đa số mọi người không biết quý trọng những thứ mình có và đang có, em cũng thế
, chỉ biết ngồi than thở mà không vượt qua
, cố gắng tương lai gần
). Mà em chỉ nói rồi biết mà không sửa phụ lòng mọi người quá (chị đừng nói nếu như thế chị sẽ không nói với em nữa, em không biết nói với ai nữa đâu, chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng mất
, đa số chả ai chịu được khi nghe em tâm sự cả
(khùng khùng) ). Phù em nói đến đây thôi (phải biết dừng, phải biết thế nào là đủ
), REPLY chị nè
(thỉnh thoảng chèn vài từ TA vào cũng hay mặc dù dốt đặc
)...
Nếu em phải giải hòa một cuộc xung đột giữa bạn bè, em có thấy thoải mái làm thế không? Nếu A hiểu lầm B, B buồn bã, A bực bội, em sẽ làm gì, nói gì?
chuyện này em làm thường xuyên, chơi với em thì không được đánh nhau, chỉ được chửi thôi (không được dùng tay chân mà phải dùng đầu óc )
mà có thì em là nạn nhân bị 2 đứa xung đột lao vào đánh (khích đểu
, cách em làm để hoà giải đó, nói rất khắm rồi chúng nó qua đánh em, thế là xong chả có chuyện gì 3 đứa lại vui
). Bây giờ tụi nó quen rồi tức quá thì dừng lại chả cần em phải nói nữa, quá lắm nói vài câu là thôi ngay
. Em nói em chơi với ai em hiểu là thế, biết nó muốn gì, nói cái là thôi
(lại lằng nhằng thêm tí
).
Nói chuyên ở ngoài kiểu này chắc tức chết may ở ngoải em không thế (ngầm ngầm
). Chả biết mình thế nào, là gì chứ đừng nói đến mọi người, nên hiểu sai không trách ai được
(lại LALALA
). Dạo này em viết nhiều ghê chị ha (dài ngoằng à)
.
Cho em nhiều câu hỏi đi, chị cho có 1 2 câu à
, em muốn viết một lèo, tập không phải sửa luôn, nói đâu chắc đó
(chị thành cô giáo dạy văn
).