"Sán" vào con một thời gian rồi mới nhận ra "bọn này" khó đoán bác nhỉ? Lâu nay cho K ngồi lên xe đạp 3 bánh định dạy con đi mà con chẳng chịu nể sự chịu khó của mẹ tập tập tí chút, đùng cái hôm qua cậu tự đạp đạp luôn, hôm nay cậu có lại chán không đây
Mới đây em có đọc một câu chuyện cho con gái lớn nghe, thằng em cứ nhìn thấy chuyện là lảng bác à. Đọc chuyện cho con mà mẹ cũng thấy học được ít nhiều, chuyện kể về một quả bóng (hay là cái gì đó hình tròn mà mẹ Bốp cũng không nhớ chính xác nữa ) bị mất một phần nên đi lại khó khăn, nó quyết định đi tìm phần bị mất, nhiều thời gian qua đi và thử với nhiều miếng khuyết nhưng vẫn không phải là phần phù hợp, nó vẫn tiếp tục đi tìm. Vì chỉ di chuyển được chậm nên quả bóng có thời gian nhìn ngắm mọi vật xung quanh và nó phát hiện ra rất nhiều điều thú vị. Cuối cùng nó cũng tìm được miếng ghép vừa vặn với mình, nó trở nên tròn trịa và lăn được rất nhanh, nhưng đến lúc đó nó không còn ngắm nhìn được những điều thú vị xung quanh nữa, nó thấy chán và quyết định vứt bỏ phần khuyết mới tìm được để trở thành không tròn trịa như cũ, nó hạnh phúc hơn với sự khiếm khuyết đó.
Ở cơ quan em cũng có một cô có con rất hiếu động, học lớp 1 một tháng 30 ngày mà cô giáo phải chuyển chỗ 50 lần, hầu như ngày nào cô giáo cũng gọi điện phàn nàn với mẹ, cô ấy nói chuyện với em là thôi mình không mong nó thành ông nọ bà kia, chỉ mong nó biết chữ và thật thà không "đi dối cha, về dối chú" là được, hai mẹ nói chuyện với nhau và rất tâm đắc cho rằng thôi thế là được rồi, có khi mình còn hạnh phúc hơn người khác vì con có 1 tí tiến bộ mẹ đã vui rồi, không phải chờ đợi kỳ vọng cái gì to tát như người khác, lâu lâu mới được vui mà có khi còn bị thất vọng . Đọc câu chuyện kia cho con nghe xong càng thấm thía thấy mình có lý