Nhưng em thích đi nước nào? Đi để học thôi, hay ở luôn?
em thích Trung Quốc, Anh, Pháp, Ý ... chỗ nào đẹp cũng muốn đi tất
chắc là chơi thôi, đi đâu thì đi chứ VN vẫn yên ổn nhất, đa dạng nhất
Thì đừng hỏi về chuyên môn. Hãy hỏi mình thích ăn gì, thích mầu gì, thích loại quần áo ra sao?... Đại loại thế đấy. Nhưng mà chị sẽ hỏi. Hỏi rồi đấy, trả lời đi.
em à để coi nào, em thích ăn những cái gì ngon, cầu kì dạng ẩm thực ý
, quần áo đơn giản không có họa tiết
, màu thì free color
Chị em lớn hơn em mấy tuổi? Chị cũng thích có chị gái hay em gái lắm. Chị của chị hơn chị 4 tuổi nhưng khi nhỏ chị ấy có đi học nội trú, rồi rời VN sớm nên hai chị em cũng không có nhiều thời gian vơí nhau. Chị ấy và chị khác nhau nhiều lắm: chị ấy hiền, gọn gàng, nhỏ nhẹ. Chị của em thì sao? Hai chị em có cùng sở thích gì? Nếu hay tranh luận thì về vấn đề gì?
chị em hơn em 6 tuổi, tình tình thì bựa bựa như nhau
, tranh luận thì ít lắm xoay quanh chị em thôi
(chuyên gia tư vấn tình cảm cho chị
).
Với bố mẹ, em thân với bố hay với mẹ hơn? Em có nhớ sinh nhật bố mẹ hay là kỷ niệm đám cưới bố mẹ không? Em có biết bố mẹ yêu nhau vì gì không? Bố "nghĩ cao" là nghĩ gì, mong ước gì ở em? Mẹ xuyên tạc là sao?
kỉ niệm ngày cưới cái này chưa bao giờ em thấy có ở nhà em, mãi em mới nhớ được sinh nhật mẹ. Bố em đọc nhiều, kiến thức rộng cái gì cũng hay lo xa quá, nhưng cũng rất thoải mái, mẹ em thì suy nghĩ "nông cạn" kiểu gì ý 2 tính cách trái ngược nhau, nên hay mâu thuẫn, cãi nhau. Bố em thì chăm chỉ quá, mẹ lại hơi lười
. Bố sống rất tình cảm, mẹ em cũng thế nhưng do tính cách không hợp nhau nên thành ra lúc nào cũng cô đơn, bố em quen biết rộng nhưng chỉ là bạn xã giao còn bạn bè thân chắc may ra có vài người, nhưng tính bố em lại hơi ích kỉ, đòi hỏi quá cao, lúc nào cũng muốn họ phải hiểu mình nên một số người cũng ..., thật ra bố em là một người bố tuyệt vời nhưng sống tình cảm và đòi hỏi mọi người phải sống theo cách của bố (bố em chăm chỉ quá), bố lúc nào cũng muốn những lời khen, động viên, hay nịnh bợ ... em thì không bao giờ như thế được, em ghét xu nịnh, biết là một lời khen cũng không mất gì nhưng tính mỗi người mỗi khác biết sao được, em cũng không được như những đứa con khác kể chuyện này nọ, hay chạy đến ôm bố ... mà em chỉ có tình cảm trong lòng, hi vọng bố em hiểu
. Mẹ em giao tiếp không được tốt, tính tình lại hay nghĩ ngợi linh tinh, lúc nào cũng ép cái xấu cho người khác nên bạn bè chả có , ít đi lại, quan hệ kém nên không bao giờ cố gắng cứ nghĩ thế là đủ, ăn uống, nấu ăn thì tạm bợ (kiểu thế nào cũng đc, thế nào cũng sống được), còn 3 bố con em thì lại khác hoàn toàn
gia đình nhiều lúc cũng mâu thuẫn, giờ bố em bị ác cảm với mẹ em quá rồi, không gần gũi đc nhau nữa, thấy thương cả hai, tình cảm của 2 người giờ bị chặn ngang rồi không tình cảm được nữa (không có sự cảm thông) thành ra mẹ em làm cái gì không vừa ý bố em lại gắt lên, chục năm sống mà cả hai ở nhà suốt, toàn làm việc ở nhà , người vợ ở nhà mà cơm nước cho chồng con cũng không ngon thì kể ra bố em, đến em cũng không chịu được. Nhưng là mẹ mình thì cũng chả nói gì được, xung quanh em lại có những bà mẹ gương mẫu nên nhiều lúc cũng là gánh nặng lên mẹ em. Càng nói càng thấy sự hiểu biết thật quan trọng
. Nói thì không phải nói xấu mẹ em đâu nhưng cái gì cũng phải thông cảm nấu ăn thì không xong, nhà cửa cũng không dọn ... mình bố em gánh vác hết nên tình cảm vợ chồng, sự cảm thông gần như không có, đến những lời động viên tình thần cũng thiếu, nên bố em lại đòi hỏi ở các con, chị em còn nói được chứ em thì không, thế nên dần dần thứ tình cảm trong em cũng không còn, giờ như người vô cảm việc gì cũng làm, và làm cho xong, chả có cố gắng gì cả, ước vọng thì như muốn được giải thoát
. Đây là vấn đề của gia đình em, mỗi người đều có khuyết điểm (thay đổi được tính nết thật khó khăn, phải thật kiên trì
, Giang sơn dễ đổi , bản tính khó dời
) mà không thông cảm được cho nhau, thỉnh thoảng có những bữa cơm gia đình ấm cúng là em cũng vui rồi
. Giờ cố gắng học năm sau hi vọng có nhiều chuyển biến
Mà em vào mạng thì hay xem gì thế?
em đọc tin tức linh tinh thôi, chả biết thích cái gì, con trai không thích thể thao
, không phải không thích mà toàn thích các môn thể thao nước ngoài
, em không thích mấy môn kiểu cả lũ lao vào mồ hôi đầm đìa, xong rồi ôm vai bá cổ
, em không thích thế, nhiều lúc thế cũng thân thiện nhưng không chịu được
, cái gì cũng chỉ thích một mình (kể ra cô đơn thật), em thích một mình tìm ra chứ không thích kiểu máy móc làm theo, họ gợi mình cách làm chứ bắt em làm theo không bao giờ em làm, để làm cái gì bao giờ em cũng phải hiểu rõ đã, không rõ thì làm mãi không xong, nhiều lúc hỏi lắm làm người ta bực mình
. Học toàn học từ thực tiễn chứ không bao giờ học từ lý thuyết và căn bản, nên lúc đầu em bao giờ cũng nhanh hơn, rồi tưởng mình biết rồi không thèm học nữa và thế là cứ thế dốt dần đều
. Tuổi thơ bị vùi dập ghê
nhưng toàn do em mà thành