Thì bạn nó bảo em đi từ thiện không, quan điểm của em không làm mấy chuyện đấy :"> thế là nó biến em thành người nhỏ nhen, ích kỉ, xấu xa hó hó
toàn chuyện vớ vẩn, học tiếp mỗi ngày vào nói chuyện với chị tí.
À tự dưng thấy hay hay, mấy lần trước mỗi ngày em thấy anh phi lại dạy em một tí, em thấy rất thú vị
Em thuộc mẫu thứ 3 nói thẳng không đi vì không thích em không thích làm những việc nhỏ như thế :-" không thích kiểu chung tay góp sức, một người đứng ra thì mới có người làm theo, hay là blah blah blah nếu thế thì thiếu em thì cũng không sao, em sẽ làm việc khác . Nhưng có những người đi từ thiện để tăng kiến thức xã hội, à bạn em còn bảo tăng kiến thức về chính trị cái này em không hiểu, nếu như thế thì chắc chỉ thấy những mặt tiêu cực mà thôi, làm thế thì sẽ chán ghét tổ chức bộ máy nhà nước à, không thể vơ đũa cả nắm như vầy được, như thế thì phụ người ta quá (em không nghĩ thế, mình phải làm mình mới hiểu nó khó đến thế nào ).Mẫu thứ nhất
A: Đi từ thiện không?
B: Không bao giờ?
A: Tại sao?
B: Tại không thích.
A: Không thích giúp người kém may mắn à? Hà Tĩnh chết bao nhiêu người, tang thương quá. Không biết thương người à?
B: Không, chỉ thương thân thôi!
A: Đồ nhỏ nhen, ích kỷ, xấu xa!
B: Kệ tao! hó hó hó
Mẫu thứ nhì
A: Đi từ thiện không?
B: Không.
A: Sao?
B: Đang có việc rối cả đầu. Để bình tâm đã.
A: Thế lần sau tớ lại gọi nhé.
B: Ừ! (Nghĩ thầm: chả thích đi đâu, gọi cứ gọi, vẫn trả lời không) (Cười thầm: hó hó hó)
chị nghĩ em non nớt quá đó em cũng không đến mức nói quan điểm sống của người khác là vớ vẩn được (những cái đúng thui ), em bảo cái vớ vẩn là mấy chuyện em cứ bị vướng vào ý ...Không vớ vẩn đâu em! Quan niệm làm từ thiện là quan niệm sống đấy chứ, quan niệm lớn đấy chứ. Ngoài ra, việc người khác xét đoán mình theo hướng tiêu cực cũng đáng làm mình khó chịu và suy nghĩ chứ.
bựn bựn quá , chờ cả anh phi lên để lấy bài tập (mình cũng vip thật, hó hó ).Ừ, anh Phi dạo này đâu ấy nhỉ?
Sao tự dưng chị lại chào em , em không thích thì em chả quan tâm đến nó làm gì nói thẳng ra đỡ dây dưa về sau :> em không nói toẹt đâu mà em sẽ làm cho nó cảm thấy thế nhưng có bọn nó còn cố tình không hiểu vẫn sán vào (kiểu này em bó tay), đuổi nó đi cũng không hay ( nó hèn lắm :<), thây kệ bơ nó .Chào em, nếu em là người thích nói thẳng thì em sẽ có nhiều lúc phải cười hó hó đấy. Sự thật dễ mất lòng mà! Em thử nghĩ xem, tại sao phải luôn nói toẹt lòng mình ra chứ?
đấy thật nan giải chị ạnhưng việc em bị nhiều ý tưởng làm cho bực mình thì cũng chả nhỏ. Mình sẽ cùng nhau tìm cách làm cho chúng bớt phiền rầy em, nhất là khi em phải chú tâm học.
thì cũng phải chăm lo triều chính chứỪ, anh Phi dạo này bận gì đấy, ít thấy vào
Sao tự dưng chị lại chào em ,
em không thích thì em chả quan tâm đến nó làm gì nói thẳng ra đỡ dây dưa về sau :> em không nói toẹt đâu mà em sẽ làm cho nó cảm thấy thế nhưng có bọn nó còn cố tình không hiểu vẫn sán vào (kiểu này em bó tay), đuổi nó đi cũng không hay ( nó hèn lắm :<), thây kệ bơ nó .
đấy thật nan giải chị ạ
Mà giờ em cũng chả biết mình muốn gì nữa, ước mơ, hoài bão chả thấy, cái gì cũng muốn, cái gì cũng thấy nó bt nhưng đã đạt được gì đâu, biết là muốn làm được cái gì đó thì phải cố gắng, nhưng chả hiểu sao không thấy cố gắng gì cả, quan điểm đủ cả, cần nhất cái ý chí chả có huhuhu (hình như cái này ai cũng phải đồi mặt ) ... Mà xong rồi đến lúc đạt được rồi thì lại chả có cảm giác gì cả :<,
tình hình là xúc cảm của em có vấn đề hay sao ý chị ạ, chuyện gì cũng không làm em hoảng hốt lên được, lúc nào cũng thấy bt , được cái cũng có ưu điểm của nó là bình tĩnh giải quyết vấn đề, nhưng nhiều lúc em cũng muốn vui, hay ngượng ngùng,... những cái cảm xúc bình thường mà chả thấy có, lúc nào cũng thấy là chuyện đấy là bt và hợp lý, còn bất hợp lý là em phản bác ngay .
ờ thì 1% là tố chất còn 99% là cố gắngKhông lạ nhiều đâu em ạ. Thường thì tuổi của em người ta đang tìm hướng đi, nên chưa thấy mình đặc biệt yêu thích điều gì thì cũng chả khác với bạn bè của em đâu. Riêng về ý chí thì... hì hì... em tưởng đời này ai cũng có ý chí để bảo A là nhất định phải A hay sao? Nếu thế, thế giới đã có 6 tỉ ông bà tỷ phú chứ chả phải vài trăm người.
làm gì có gen di truyền em nghĩ là do môi trường tạo nên thì đúng hơn hó hó, đúng là mình phải tạo ra niềm vui, em tìm kiếm mãi mà chả thấy có gì vui cả mai em sẽ đi tập võ la la laThế này nhé, những cảm xúc vui, ngượng ngùng... thì không phải lúc nào cũng có, mà mình phải tạo ra nó, hoặc có môi trường tạo ra. Chị vừa cho nhóm học sinh của chị đọc một nghiên cứu ngắn, trong đó họ bảo những ai hay buồn có thể là do di truyền, nhưng di truyền không có gen nào làm người vui. Thế mới tệ nhỉ.
em vừa cười nèKHi em bình tĩnh và không hay bị rối, đúng là em sẽ giải quyết vấn đề tốt hơn. Còn cảm giác vui, những khi em viết cho chị, nếu thấy gì thú vị, em có cười không vậy?
chị nhắc đến cái này em cũng thấy ... nếu đã chọn là phải theo nó cả đời sao, kiểu gì cũng sẽ thấy nhàm chán và tẻ nhạt, cả cách định hướng nghề nghiệp nữa nói sơ qua em đã thấy thật là ... con đường thì dài mà tìm kiếm mãi chả biết mình kiếm cái gì, xong còn những người chấp nhận số phận chỉ làm nghề này mãi, mãi chỉ cần ở vị trí đấy hay là ở đây cũng tốt (kiểu gì cũng nghĩ em chưa làm việc em không biết, chứ khổ lắm em ạ). Em biết chứ , em chỉ thích nói chuyện với người đi lên thôi, nói với người động tí là nói mình kém cỏi em thấy rất chi là ... CỐ GẮNG CỐ GẮNG . Mà cách để không làm mình thấy nhàm chán chắc chỉ có bận rộn thôi chị nhỉ . Nhưng kiểu gì cũng sẽ bị vướng vào vết xe đổ của những người trước ghét ghê . Lần này sẽ là HỌC HỌC HỌC HỌC HỌC NỮA HỌC MÃIThường thì tuổi của em người ta đang tìm hướng đi
ờ thì 1% là tố chất còn 99% là cố gắng
em tìm kiếm mãi mà chả thấy có gì vui cả
:( mai em sẽ đi tập võ la la la
chị nhắc đến cái này em cũng thấy ... nếu đã chọn là phải theo nó cả đời sao, kiểu gì cũng sẽ thấy nhàm chán và tẻ nhạt, cả cách định hướng nghề nghiệp nữa nói sơ qua em đã thấy thật là ... con đường thì dài mà tìm kiếm mãi chả biết mình kiếm cái gì, xong còn những người chấp nhận số phận chỉ làm nghề này mãi, mãi chỉ cần ở vị trí đấy hay là ở đây cũng tốt (kiểu gì cũng nghĩ em chưa làm việc em không biết, chứ khổ lắm em ạ). Em biết chứ , em chỉ thích nói chuyện với người đi lên thôi, nói với người động tí là nói mình kém cỏi em thấy rất chi là ... CỐ GẮNG CỐ GẮNG . Mà cách để không làm mình thấy nhàm chán chắc chỉ có bận rộn thôi chị nhỉ . Nhưng kiểu gì cũng sẽ bị vướng vào vết xe đổ của những người trước ghét ghê . Lần này sẽ là HỌC HỌC HỌC HỌC HỌC NỮA HỌC MÃI
Tâm sự với chị tí tèn ten Nói với chị, viết ra cảm xúc cũng thấy dễ chịu hắn HÀ, PHÙ (nhẹ người) nhưng sao ngày nào cũng bị cảm thấy bức bối, khó chịu, cứ thế này chắc em điên mất
Mà giờ chị cũng đặt câu hỏi hay giao bài tập cho em đi chứ toàn em nói ra không thì cũng buồn lắm chị nhé, chị thử định hướng giúp em coi (nhận thấy mình tham lam ghê , về tất cả lun ).
em lại thích luôn luôn thay đổi, cuộc sống muốn màu không ngừng sáng tạoĐâu phải đã chọn là phải suốt đời lao theo em. Mình có quyền xét lại và đổi hướng chứ. Dĩ nhiên, không phải cáigì cũng đổi xoành xoạch
hôn nhân đâu phải là kết cả đời, chỉ có người thân thôi Em chỉ yêu mỗi gia đình em (hiện giờ là thế) hàng xóm láng giềng , họ hàng dây mơ dẫy má em chả quan tâm, à cũng có quan tâm đến vài người bạn, chỉ khi nào ai tốt với em em mới quan tâm đến họ (nhưng nếu mình không tốt với người ta thì chả ai tốt trước với mình) mâu thuẫn ghê, hãy mở lòng à .Cũng có thứ dính vào là kết cả đời, như hôn nhân chẳng hạn. Vì thế, trước khi chọn thì mình nghĩ tới nghĩ lui cho chắc, rồi nếu có chọn lầm thì tìm đường tẩu. Tẩu không xong thì ở lại hóa buồn làm vui.
Chinh Phụ Ngâm, Đoàn Thị Điểm (anh chị đọc nhiều ghê ) nhưng đây là thích mới nhớ hay là đã đọc thì nhớ hết , em hay có kiểu khi động đến thì bắt đầu nghĩ, lục lại trong đầu lúc tìm ra thì ồi thôi đầy bụi , xong nghĩ không ra lại thấy tức, cái gì cũng phải muốn có ngay mới tức chứ À mà chị nhớ ngược rồi, ôi đây là thích nên nhớ, đụng đến lôi ra vận dụngBuồn chất đầy hãy chồng làm gối
Sầu chất đầy hãy thổi làm cơm!
Đố biết trích đâu ra?
Khi nào thấy khó chịu thì vào viết cho chị vài giòng nhé. Về bài tập thì chị cũng có hỏi em điều này điều kia đấy chứ, chỉ không kêu tên là bài tập thôi. Lần này thì em thử tìm 2 câu thơ trên xem ở đâu ra. Đấy là câu 1, câu 2: vì sao viết ra cảm xúc lại thấy dễ chịu?
Định hướng cho em à? Hm, chị chưa biết đủ về em đâu! Ở bên này, muốn định hướng tụi chị dở bài test dài ngoằng ngoằng ra
em lại thích luôn luôn thay đổi, cuộc sống muốn màu không ngừng sáng tạo
hôn nhân đâu phải là kết cả đời, chỉ có người thân thôi Em chỉ yêu mỗi gia đình em (hiện giờ là thế) hàng xóm láng giềng , họ hàng dây mơ dẫy má em chả quan tâm, à cũng có quan tâm đến vài người bạn, chỉ khi nào ai tốt với em em mới quan tâm đến họ (nhưng nếu mình không tốt với người ta thì chả ai tốt trước với mình) mâu thuẫn ghê, hãy mở lòng à .
Chinh Phụ Ngâm, Đoàn Thị Điểm (anh chị đọc nhiều ghê ) nhưng đây là thích mới nhớ hay là đã đọc thì nhớ hết , em hay có kiểu khi động đến thì bắt đầu nghĩ, lục lại trong đầu lúc tìm ra thì ồi thôi đầy bụi , xong nghĩ không ra lại thấy tức, cái gì cũng phải muốn có ngay mới tức chứ À mà chị nhớ ngược rồi, ôi đây là thích nên nhớ, đụng đến lôi ra vận dụng
có người để xả tình hình mô hình chung là sao mọi người chỉ thích tâm sự với người khác mà không muốn nghe người khác tâm sự chị nhỉ, em lại rất muốn nghe, nghe chuyện của họ để lấy kinh nghiệm cho mình
chị nói qua coi chị hiểu gì về em đi em rất thích biết người khác nghĩ gì về mình nói hết ra chị ạ, càng nhiều tật xấu càng tốt để em sửa
Quay về Chia sẻ kinh nghiệm dạy dỗ, điều trị cho bé...
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 2 khách.