Chào bạn Thịnh
Em cho Bé đi khám nhi đồng 1 và được các bác sĩ chuẩn đoán là tự kỷ cách đây 3 tháng em hoang mang và lo lắng quá ,Phi đi học mẫu giáo từ hồi 2 tuổi lận , và khi phát hiện Phi bị tự kỷ em đã chuyển trường cho Phi sang học ở quận 7 mới từ đầu tháng 9 tới giờ ,đây là trường dành cho trẻ học hoà nhập , 1 ngày Phi được học cá nhân 1 h với 1 cô. Nhưng em thấy Phi tiến bộ cũng chậm lắm . Vì vậy em xin các Anh Chị giúp em làm bài học dạy thêm cho Phi ở nhà, em không biết bắt đấu từ đâu nữa vì ở tuổi lên 3 Phi rất cứng đầu và hay chống đối , sau đây em xin mô tả tình hình của Phi hiện tại
Điều này thì tôi thấy tâm trạng của mình trước đây rất giống bạn bây giờ, chỉ có điều tôi cho con đi lhám ở nhi đồng 2 và tôi thì ở tận An Giang, khi bước ra khỏi phòng khám trong tôi như có một khoảng không đến lạ kỳ, tôi không vui cũng không buồn, đầu óc tróng rổng, suy nghỉ miên man, một mớ bồng bông rối bời,.....Rơi xuồng vựt xâu, chơi vơi giữa dòng nước dữ, không xác định rõ phương hướng mình phải làm gì,...Tôi biết chút ít về internet, lên mạng, tìm kiếm tự kỹ, đọc thật nhiều tài liệu, làm việc như một cái máy, vô hồn,.....Gõ cửa nhiều web về tự kỹ, không nơi nào tôi thấy cửa mở. Cánh cửa mở ra cho tôi là vnautism của chị Kim Tâm, nhưng tôi sợ làm ảnh hưởng đến công việc của chị, nên không dám hỏi gì nhiều, tôi lại email cho một anh ở HN nhưng anh chỉ cho tôi một người khác mà theo anh người này có thể giúp tôi, tôi thấy vô vọng,.... Mỗi khi nhìn con, nhìn ảnh con trên máy tính, trên điện thoại, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi phải uống thật nhiều rựu trước khi đi ngủ, sáng thức vậy, vẫn buồn, vẫn lo âu,....
Tình cờ trên Gmail của chị Tâm tôi thấy địa chỉ ccm. Và cánh cửa đã mở ra, tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước dữ, tôi hỏi thật nhiều, tâm sự thật nhiều (vì chưa bao giờ tôi nói được với ai điều này). Từ đó tôi có chút niềm tin và tia hy vọng thấp sáng yếu ớt trong tôi. Tôi vẫn không tin con tôi sẽ dùng tay chỉ vật, con tôi có thể gọi ba, mẹ như tôi mong đợi, nói lên yêu cầu của mình bằng lời,...Tất cả chỉ có trong mơ của tôi mà thôi. Bây gời điều đó đã thành sự thật như có một phép mầu. Ngày đâi tiên con tôi gọi ba, nước mắt tôi chảy ngược, tôi nở một nụ cười hạnh phúc.
- Khi ra đường rất thích chạy theo ý thích của mình
- khả năng tập trung của Phi còn rất ngắn
Điều này tơi nay tôi vẫn chưa dạy cho con được, con tôi cũng vậy, ra đường biết là sợ xe nhưng chạy cứ chạy, phải cầm tay con thật chặt, vì tôi sơ...Trong một giấc mơ mà khi tỉnh giấc tôi ướt đẩm mồ hôi: "Tôi thấy con tôi không nắm tay ba, nó chạy thẳng ra đưởng một chiếc xe lớn chạy qua tôi chỉ còn thấy hai chân của cháu"
Từ lúc đi học tới giờ là Phi có tiền bộ như chịu ngồi xếp hình, xỏ sâu hạt nhưng cũng chỉ chốt lát là chán lại đứng lên ngay
Con tôi khi trước cũng vậy, khả năng trầm tỉnh rất kém, không chịu ngồi yên bao giờ. Khi bắt đầu tập tành can thiệp cho con tôi nãn lắm, vì cháu la khóc dữ lắm, tôi muốn bỏ cuộc, nhưng mọi người đã giúp tôi vượt qua, và tôi đã vượt qua ngưỡng này, điều mà tôi nghỉ mình không làm được.
Những tâm sự trên chỉ để cho bạn thấy là ai cũng vậy, trên diễn đàn này phải trải qua một thời kỳ khò khăn như thế, nếu kên nhẫn thì đâu sẽ vào đấy và ước mơ về con chúng ta cũng thành sự thật
Chúc bạn có nhiều nghị lực đề vượt qua
lemongbao