Chào các bạn,
Mình là Ngọc Linh (1982) mẹ của bé Hoàng Nguyên, mình đang ở Lâm Đồng, bé nhà mình đã được 3 tuồỉ 1 tháng mà vẫn chưa nói được, đi được vì bé bị bệnh Down.Đây là đứa con đầu lòng của mình mà lại không may mắn như thế nên mình thương bé lắm, thậm chí mình không muốn sinh thêm để dành hết tình thương cho bé.
Từ nhỏ mình nhờ ông bà ngoại chăm sóc khi mình đi làm, mình vẫn hay chở bé đến nhà văn hóa thiếu nhi chơi vào những ngày cuối tuần, đến những nhà có nhiểu trẻ con để cho bé làm quen, nhất là ngày chủ nhật, các bé trong xóm hầu như tập trung tại nhà mình vì mọi nguơì trong xóm nhờ mình dạy anh văn cho các bé, mình đồng ý dạy không lương vì mục đích của mình để các bé đến nhà chơi với con mình và cùng học. Bữa nay mình cho bé đi học để giúp bé dễ hòa nhập với xã hội, hơn 20ngày qua mình buồn nhiều lắm vì mình đi trường nào họ cũng không dám nhận con mình, cuối cùng nhờ quen biết mình đã gửi bé vào một trường tư thục, bé học được 2 ngày thỉ phụ huynh những bé khác phản ánh và không muốn cho bé học chung vơí những trẻ kia..và thế là con mình lại ở nhà. Mình buồn vì sự ích kỷ của con người, sao họ không nghĩ mình cũng muốn có đứa con khoẻ mạnh, bình thường như bao người khác nhưng số mình không may mắn nên đành chịu thui, sao họ không thông cảm cho mình vơí, tại sao xã hội dang tay nâng đỡ những trẻ như vậy mà họ lại làm thế chứ?
Mình đã tìm hiểu và tham khảo mạng để có thể chăm sóc con mình tốt nhất, mình đã tìm được 1 trường ở Đàlat, họ hẹn đến 6 tuôỉ sẻ nhận bé vào học khi mình biết con mình bị bệnh, do nhà mình đang ở xa Đàlat hơn 100km mà cũng chưa có một trường nào cho những bé khuyết tật ở khu vực mình sống nên mình đang ấp ủ xây một trường cho trẻ em khuyết tật sau 3-5năm nữa để mình có điều kiện chăm sóc và dành nhiều thơì gian cho bé hơn.
Hôm nay mình biết bài này, mình mong nhận được sự cảm thông của mọi nguơì và muốn học hỏi để nâng cao kinh nghiệm để chăm sóc bé tốt hơn có thể. Xin cám ơn tất cả các bạn đã đọc những dòng tâm sự của mình.
Chúc các bạn những gì tốt đẹp nhất.
Ngọc Linh