Bongyeu đã viết:Cho em xen vào với, em rất ít đánh con nhưng con em cũng rất bướng, nghe cô giáo hơn nghe mẹ rất nhiều, cạnh nhà em có bác hàng xóm mà bé rất sợ vì bác ấy chẳng đánh đứa nào bao giờ nhưng có giọng quát uy lắm và gương mặt rất nghiêm nghị (cái này em cũng cố học bác ấy mà không được). Mỗi khi bé nhà em ăn vạ, em dọa mách bác tuấn là lồm cồm dậy ngay, mãi không ngủ mẹ gọi điện cho bác tuấn bác ấy bảo đi ngủ đi là chỉ 10p sau là ngủ tít. Khi em hỏi con em cứ nhăn nhăn nhở nhở, chẳng tập trung gì nhưng bác ấy hỏi cô nàng trả lời khá là đâu ra đấy, nghe chẳng khác mấy bạn hàng xóm bình thường, lạ thế chứ. Thấy con nghe lời bác ấy quá nên nhiều khi không nói được nó là em gọi bác ấy, như thế có phải là dạy con bằng sự sợ hãi không ạ
Con bạn nghe lời cô mà ít nghe lời bạn (chuyện rất thông thường) chứng tỏ bé biết việc nào nên làm, việc nào không nên làm. Khi ai đó nghiêm nghị với bé, có 2 giải thích tại sao bé nghe lời:
1/ Là vì người đó làm cho bé hiểu được hành vi phải / trái của mình làm cho người đó không vui lòng. Bé sợ hậu quả xảy ra khi mình làm sai, vì vậy bé nghe lời.
2/ Là vì người đó làm cho bé sợ, và sợ hãi là điều đầu tiên hoặc duy nhất bé nghĩ tới khi nghe người đó nạt nộ. Vì vậy bé nghe lời để tránh không bị quát lần sau.
Số (1) thì OK, số (2) là dạy học dựa trên sự sợ hãi. Hôm nay tình cờ có 1 PH ở Mỹ khoe với tôi là "anh Phi ơi, con em nó biết sợ em rồi !" Sau đó anh ta đính chính "ý em nói là nó biết khi làm gì sai, em buồn, và nó đã biết sợ làm cho em buồn". Sợ làm cho cha mẹ buồn là cái sợ đáng quý phải không bạn? Còn sợ bị cha mẹ đánh là cái sợ khác thuộc loại rất đáng sợ.