Hôm nay đi tập thể dục ở gym của YMCA ở San Jose, gặp nhiều chuyện bất ngờ.
Đang tắm trong nhà tắm công cộng thì bị tắt điện tối thui. Ai cũng hoảng hốt . Hóa ra có một tên nhóc nghịch ngợm tắt đèn . Khi cảm đám la hoảng như vậy vì có cả con nít, thì tên này thích thú, lại liên tục tắt / mở.
Một tên nhóc khám phá ra thủ phạm, la lên “cái thằng này nè”, rồi chạy ra đấm vào bụng tên đó một cái. Nhẹ thôi, không hề hấn gì. Tên này nhe răng ra cười, rồi tắt / mở tiếp.
Lúc đó thì anh của tên này xuất hiện, kéo hắn ta ra một góc . Sau đó anh ta mở tất cả các ngăn tủ locker ra cho tên này đóng lại, nghe rầm rầm.
Một ông đứng tuổi chạy lại quát tháo, rồi lẩm bẩm cả bằng tiếng Việt. Lúc này thì mình hiểu ra câu chuyện và bắt đầu cáu, nên mình nói như vầy:
+ Ông muốn cậu bé đó tắt / mở đèn hay ông muốn nó đóng tất cả các cánh tủ lại ?
+ Tôi muốn nó đi ra ngoài
+ Ông la hét như vậy, nó hoảng sợ, sẽ còn mệt thêm. Anh trai nó đang bày cho nó một trò chơi tương đối an toàn, ông chấp nhận chuyện đó đi.
Rồi mình qua ra nói với ông Mỹ có cậu bé con đã đánh vào bụng tên thủ phạm tắt đèn:
+ Con ông đánh rất nhẹ, chắc ông biết vậy nên không làm gì . Nhưng với cậu bé kia, nó không hiểu vậy đâu . Khi nó cảm thấy bị tấn công, nó sẽ khỏe như khủng long . Ông không ra giữ con ông lại, có chuyện gì là do ông đấy . Tôi sẽ ra tòa làm chứng .
Rồi mình đi ra ngoài chỗ sấy tóc, lấy máy sấy ra sấy cái chân cho khô . Tên thủ phạm tắt đèn lò mò đi theo, bắt chước mình lấy cái máy ra sấy chân . Mình bèn đứng dậy, chải đầu, sấy tóc, giả bộ đánh răng, hắn ta dĩ nhiên làm theo, vừa làm vừa cười tủm tỉm . Đó là dấu hiệu muốn giao tiếp .
Sau đó hắn chui vào cái locker của mình đứng trong đó (locker to mà), không chịu ra. Mình nói: “Ai muốn chụp hình iphone thì ra nhanh nhe”, thế là hắn ta chui ra ngay. Thích chụp hình nhưng lại hay mắc cở.
Chưa hết nhe. Ngay lúc đó có một ông khác lò mò đi tới, cứ rờ vào mặt hắn ta. Hắn ta thích quá, cứ cười hi hi . Hóa ra ông này khiếm thị, không thấy rõ đường, đang lò mò ra tìm chỗ sấy tóc. Vì ông ta nghe mình sạc ông VN kia nên biết mình người Việt . Ông ta làm quen, xin số đt. Tự nhiên có thêm người bạn mới. Mình cũng giải thích về cậu bé tắt đèn thì ông ta tuy không biết TK là gì, nhưng thông cảm ngay. Đồng cảnh ngộ dễ dẫn tới cảm thông mà.
Sau đó mình xả stress với ông VN lúc đầu kia (người mà mình nghĩ là đã phản ứng quá đáng với cậu bé tắt đèn): “Ông nói ông không muốn qua đây sống, qua chỉ vì cho con cái ông cơ hội. Vậy thì ông cũng phải cho con người khác cơ hội chứ . Tôi giải thích cho ông rồi, nhưng thái độ của ông như là tránh hủi vậy . Ông làm vậy trước mặt 2 đứa con của ông, ông đã dạy cho 2 cháu một bài học rất xấu . Chúng sẽ lớn lên ích kỷ . Mà ở cái đất này, người ích kỷ không tiến xa được đâu. Tôi có thể nói riêng cho ông, nhưng vì ông có hành động kỳ cục trước mặt con ông, nên tôi nói ngay tại đây cho 2 cháu nó nghe. Khi nó lớn lên, chúng nó sẽ hỏi ông. Hy vọng ông sẽ có lời giải thích thật lòng với chúng. Ông đừng hỏi tôi Trường học nào tốt, học khu nào tốt nữa, vì có những việc rất cần thiết ông có thể làm đấy”.
Mình làm một mạch rồi đi về, ghé nhà cô Tường Anh ăn mà lòng vẫn còn vấn vương, vui/buồn/hạnh phúc/tức giận lẫn lộn.
Về tới nhà, tình cờ tự nhiên có một người bạn cũ (là PH TK ở VN) gửi một bản nhạc cho mình. Trong tâm trạng vui/buồn lẫn lộn như vậy, mình quyết định viết lại lời bài hát cho hợp tâm trạng mình như sau. Khi nào có dịp sẽ hát, thu lại làm kỷ niệm:
They are flowers, blooming in winter
They are the fire, started in the rain
Just like a doll that no one wants anymore
That’s how they feel, every day
When they go out, they see clouds above
When they come in, they hear thunderstorm
And when they sing, they would sing in silence
And hope that nothing bad happens
A piece of freedom, a piece of sunshine
For this lovely land on which they are living
A piece of peace, a piece of joy
A piece of warmth, that’s what they wish for
A piece of freedom, a piece of dreams
And that my students won’t cry as often
A piece of understanding, a piece of love
May their parents never lose hope again
I know this song won’t help very much
I’m just a teacher who sings for my students
Alone I’m helpless, a bird in the wind
That feels that the storm never ends
A piece of freedom, a piece of sunshine
For this lovely land on which we are living
A piece of peace, a piece of joy
A piece of warmth, that’s what I wish for
A piece of freedom, a piece of dreams
And that my students won’t cry as often
A piece of understanding, a piece of love
May their parents never lose hope again
Sing with me, this little song
Sing, with me, this little song
Sing with me, for the little boys
Sing with me, for the little girls
8/2017 @ San Jose
Dedicating this translated song to my teachers and my students at Nhân Văn.
Sao lại có quá nhiều việc xảy ra quá tình cờ vào tối nay nhỉ?