Đã mười mấy năm từ ngày mình đọc bài này trong quãng thời gian thật kinh khủng. Hôm nay ngồi dịch lại ra tiếng Việt, thân tặng các PH trên diễn đàn CCM.
Welcome to Holland
Emily Perl Kingsley
Người ta thường hỏi tôi nói về trải nghiệm của một người mẹ có con khuyết tật . Nó như vầy nè.
Lúc bạn có em bé trong bụng, giống như là bạn đang chuẩn bị một chuyến đi du lịch tuyệt vời tới Italia. Bạn mua sách nói về đất nước này có gì để chuẩn bị đi thăm chỗ nào, chụp hình ở đâu. Có thể bạn ráng học vài câu tiếng Ý . Thật là thích thú .
Sau 9 tháng chờ đợi, cuối cùng ngày du lịch đã tới . Bạn lên máy bay . Vài tiếng sau, máy bay hạ cánh . Cơ trưởng đọc trên loa “Chào mừng các bạn tới Hòa Lan”.
“Hòa Lan là sao? Tôi đi Ý mà! Tôi ghi danh đi du lịch Ý . Tôi phải ở Ý chứ . Cả đời tôi chỉ mơ đi Ý”
Nhưng mọi sự bị thay đổi . Máy bay hạ cánh ở Hòa Lan rồi . Muốn hay không muốn thì cũng phải chui ra.
Điều quan trọng là họ không chở bạn tới một nơi bẩn thỉu, tàn bạo, đầy dịch bệnh . Nó chỉ là một nơi khác thôi. Vì vậy bạn phải cấp tốc mua cuốn sách hướng dẫn khác . Và bạn phải học ngay ngôn ngữ mới . Và bạn sẽ làm sẽ gặp một nhóm người mà chưa bao giờ gặp cả . Cái đất nước này không phải là Ý . Cuộc sống có vẻ chậm hơn, không hào nhoáng bằng Ý .
Nhưng sau khi ở một thời gian, bạn nhìn quanh, bạn bắt đầu nhận ra Hòa Lan có cối xay gió, có hoa tulip .
Nhưng tất cả bạn bè thì đi Ý chơi. Họ đang khoe hình ảnh của Ý . Còn cả cuộc đời bạn, bạn sẽ nói “Vâng, tôi lẽ ra đã đi tới đó . Đó là dự định của tôi mà”.
Nỗi đau đó sẽ không bao giờ tan biến đi cả bởi vì việc mất đi giấc mơ đó là một mất mát to lớn .
Nhưng nếu bạn bỏ cả cuộc đời ra để tiếc nuối chuyến đi Ý, bạn sẽ chẳng bao giờ thanh thản để thưởng thức những cái khác biệt, những cái rất đáng yêu về đất nước Hòa Lan này.