Xin chào Ban tư vấn của Diễn đàn Con Của Mẹ,
Khi vào phần thông tin của Chị Tâm (tamsg) và được biết đến diễn đàn này, tôi thực sự rất vui mừng và xúc động, bởi trong cuộc sống này vẫn còn có nhiều những tấm lòng bác ái, đặc biệt những tấm lòng đó lại được trao về những người có nhiều kiến thức và hiểu biết thì thật đáng quý và giúp ích cho đời biết bao. Lời đầu tiên, tôi xin chân thành cám ơn những người đã có tâm thành lập nên diễn đàn này, và những chuyên gia tình nguyện tham gia vào diễn đàn. Mong rằng diễn đàn sẽ luôn là nơi sẽ chia những kiến thức và kinh nghiệm quý báu của mọi người-những ai muốn dành sự quan tâm cho những đứa trẻ không may chậm phát triển và những thiên thần Tự kỷ.
Tôi là phụ huỵnh của một bé trai 3,5 tuổi có “dấu hiệu” tự kỷ. Bé chưa có ngôn ngữ bằng lời, đang trong giai đoạn giao tiếp theo yêu cầu. Có 3 điều đang là mối quan tâm lo lắng của tôi hiện nay, rất mong được các chuyên gia tư vấn giúp:
1. Con tôi đang đi học rất ngoan (ở một trường chuyên dạy trẻ tự kỷ), giờ lại không thích đến lớp nữa (không phải đột ngột mà theo mức độ ngày càng tăng dần). Giáo viên tâm lý ở trường tư vấn rằng bé có thể đang chuyển sang một giai đoạn phát triển mới, nên sự bùng nổ này chỉ là tạm thời thôi. Liệu có phải mỗi khi bé sắp chuyển sang một giai đoạn phát triển mới, bé thường phải trãi qua 1 đợt bùng nổ như vậy không ạ? Vậy khi đó chúng ta phải can thiệp thế nào để giúp bé có thể trãi qua giai đoạn này một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn? Về nhà, bé thường xuyên nỗi giận và bùng nổ hơn trước rất nhiều (lý do bùng nổ thường là do không đáp ứng yêu cầu của bé, hoặc do Mẹ không tuyệt đối quan tâm đến bé – vd: Mẹ đang chơi với bé, Ba hỏi gì đó, Mẹ quay sang trả lời; hoặc Mẹ vừa chơi với bé lại thỉnh thoảng quay sang bấm đồ chơi cho em; hoặc em hiếu động leo trèo nguy hiểm khiếm Mẹ phải la em; hoặc bé đang chơi mà có ai đó tự nhiên nói chuyện lớn tiếng (kể cả Ba), thế là bắt đầu một cơn bùng nổ). Những lần bùng nổ, bé thường hay tự làm mình đau (đập đầu, đập tay vào mặt, móc miệng có khi đến chảy máu, đập chân, gào khóc lăn lộn…) và làm đau bất cứ ai đang ngồi cạnh bé. Vì vậy, khi bé khóc, tôi không thể dùng phương pháp “bỏ đi đến khi bé hết khóc mới quay lại” được (tôi đã thử và thấy tình trạng chỉ trầm trọng thêm). Tôi thực sự không biết phải làm thế nào cho đúng, để có thể giúp bé được theo hướng tích cực nhất. Giờ những lúc bé khóc, tôi thường ngồi cạnh bé (cố tránh sang một bên để bé đừng đạp trúng), giữ tay bé lại để bé không thể tự làm đau mình, cố gắng dùng những lời dịu dàng nhất để giải thích cho bé (với hy vọng bé có thể hiểu được chút ít) và thể hiện sự cảm thông hết sức đối với sự bực bội của bé. Tôi thấy với cách này, bé mau bình tĩnh trở lại (sau khoảng 5-10 phút), nhưng lại lo bé sẽ dựa vào điều này để nằm vạ thường xuyên mỗi khi muốn lôi kéo sự chú ý của tôi điến bé.
2. Bé trước đây ăn rất tốt, có thể ăn được nhiều loại thức ăn khác nhau. Đối với các loại thức ăn cần phải nhai: dưa hấu, bánh snak, bimbim… bé thường nhai nhuyễn rồi mới nuốt. Nhưng từ khoảng 6 tháng trờ lại đây, chủng loại thức ăn của bé ngày càng giảm dần. Bé chẳng ăn được gì, ngoại trừ món cháo với các thức ăn đã được xay nhuyễn, mà cũng chỉ ăn được tối đa 1 chén lưng. Nếu thấy có lợn cợn gì trong miệng là bé sẽ nhả ra ngay, và không ăn nốt phần còn lại nữa. Cơm thì chỉ ăn được món cơm với trứng mà thôi. Bé tuyệt đối không ăn bánh trái gì, nên thiếu chất xơ trầm trọng, và thường hay bị táo bón, cứ vài ngày lại bị đi cầu ra máu một lần. Nước ép trái cây bé cũng từ chối (trước đây đường tiêu hóa của bé rất tốt). Điều gì khiến cho vị giác của bé trở nên nhạy cảm quá mức như vậy? Và tôi phải giúp bé như thế nào để cải thiện được nó?
3. Từ khi bé biết đi đến giờ (bé biết đi vững lúc được 15,5 tháng), tôi chưa từng bao giờ dắt được bé đi theo hướng của mình dù chỉ là một khoảng ngắn vài mét, trừ khi hướng bé muốn đi trùng với hướng tôi muốn dắt. Có thể nói, chỉ toàn là bé dắt tôi đi. Trước đây, bé rất sợ công viên. Mỗi lần đưa bé ra công viên là toàn tôi bồng bé đi tới đi lui (đứng lại hay ngồi xuống bé đều không chịu và giãy khóc). Dần dần đi học quen, bé dan dĩ hơn một chút, thì tôi có thể dụ bé đứng xuống một chút chổ có điều gì đó làm bé thích thú (như vòi nước phun chẳng hạn). Rồi một thời gian sau, tôi phát hiện bé thích những chiếc lá vàng rơi trước sân nhà, thế là tôi lại có thêm lý do để dụ bé ra công viên chơi. Bé đã chịu chạy chơi và nhặt lá vàng rơi ở công viên. Tuy nhiên tôi vẫn không thể dắt bé đi đâu được. Có nhiều chổ tôi muốn dắt bé đến để chỉ cho bé những điều thú vị ở đó (vd như đi sở thú chẳng hạn), nhưng tôi không thể làm được. Không lẽ muốn cho bé di chuyển từ chuồng thú này sang chuồng thú khác, tôi lại phải bồng bé, hay đẩy xe? Thậm chí, đi khám bệnh ở Nhi Đồng, từ bãi gởi xe đến chổ khám cũng khá xa, nhưng tôi vẫn phải bồng bé, mặc dù bé biêt đi tốt. Tôi đã đọc nhiều tài liệu, và tham khảo nhiều ý kiến của các phụ huynh khác, nhưng lại không thấy có đề cập đến vấn đề này. Rất mong ban tư vấn cho tôi vài lời khuyên. Hy vọng trường hợp con tôi không phải là hy hữu và khó giải quyết.
Rất mong sớm nhận được sự tư vấn của các chuyên gia Diễn đàn. Xin chân thành cám ơn.