Chị Phương ơi. Thật nhẹ lòng mỗi khi tâm sự mà được lắng nghe, chia sẻ.
Từ khi đọc topic HN em thuộc nằm lòng cách dạy con tự đi vệ sinh của chị. Vì không để mắt tới con suốt được nên khi con mắt ị mẹ không hay để rơi ra ngoài. Chứ mỗi lần mẹ hay mẹ ẵm cho ngồi bô con vẫn chịu ngồi. Có hôm em cho ngồi bồn cầu rồi em phụ nâng cho con ngồi vững con vẫn không phản ứng gì. Xong việc thì con mới đòi đứng dậy. Nhưng khi con không muốn ị mà bắt con ngồi bô là con phản ứng quyết liệt. Lúc mới cho bé ngồi vào bé ngồi, khg có nhu cầu mới đứng dậy, chứ không phải là không chịu ngồi ngay từ đầu. Nên em nghĩ con không khó chịu khi ngồi bô.
Em cố giải thích cho con biết là dơ, con nên gọi mẹ, nhưng em có cảm giác như con không biết bài tỏ hay không cảm nhận được là mình sắp tiêu, tiểu.
Cố cho con đi vs theo một khoảng thời gian nhất định thì không được rồi. Mẹ đi làm nên nhiều khi con có nhu cầu mẹ không hướng dẫn kịp thời được nên chắc mất thời gian đây. Nhưng từ từ chắc cũng con ý thức được. Vì em dạy con kéo quần lên, mỗi khi mặc quần em kéo đến giữa đùi rồi cầm tay con, cho tay con chạm vào cái lưng quần rồi kéo, vừa kéo vừa nói "kéo lên". Tay con đờ ra chứ không chịu nắm cái lưng quần, nhưng câu "kéo lên" thì con thuộc lòng rồi, và em nghĩ con cũng dần hiểu được kéo lên là như thế nào. Tối qua em cũng kéo hờ tới đùi, con nắm một bên kéo lên được tí, hành động nhanh và chỉ làm một tay. Nhưng em cổ vũ và khen quá trời, làm ba tưởng con tự kéo lên được nên chạy vô phòng xem hihi. Nhưng với 2 mẹ con như vậy cũng là thành quả (dù nhỏ tí tẹo).
Khi BS kê toa cho con, em theo dõi thật sát, nếu con có biểu hiện nào chưa yên tâm (như uống vào khó ngủ hơn) thì em đến ngay BS để yêu cầu đổi thuốc hay thông báo tình trạng quan ngại để BS biết điều chỉnh thuốc và liều cho phù hợp.
[/quote}
Em theo dõi bé thêm vì mới uống được 5 ngày, trước khi uống bé cũng có vài đêm khó ngủ nhưng trùng với lúc bé bệnh như lần trước em có nói. Có gì thì báo bs sớm. HN có đi bs Vinh lần nào không chị?
Dù con có thế nào cũng là món quà Thượng Đế ban cho chúng ta, Ngài đã chọn những bà mẹ quả cảm và giàu lòng yêu thương trẻ để ban cho chúng ta đứa con đáng yêu như vậy, lòng yêu con vô bờ tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta đồng hành cùng con.
Hình như là có luật bù trừ chị nhỉ, em thấy có nhiều bà mẹ bỏ con cù bơ cù bất vậy mà những đứa con ấy mạnh khỏe, thông minh, thích nghi với cuộc sống dễ dàng. Trước đây khi đọc những quyển sách về gương dũng cảm, ý chí, vượt khó em cũng tự nhũ nếu sau này có gặp "sự cố" gì đó thì mình cũng phải dũng cảm đối mặt, phải có ý chí để vượt qua. Thậm chí em còn tập cách đối mặt với cái chết để khi điều đó có đến thì mình không hoảng sợ. Cũng nhiều lần em tự trách và hối hận sao mình lại nghĩ như vậy, để giờ đây bất hạnh đến với con, rồi mẹ mới biết mẹ không đủ bình tỉnh để đối mặt, mẹ không đủ bình tâm để dằn cơn nóng giận. Mẹ không có phương pháp tốt để dạy con....
Mấy ngày nay mỗi lần đứng gần cái quạt máy là con nói "thổi cháo, thổi cháo", có khi nói "mẹ ẵm". 2 kiểu nói này là con bắt chước em trai. Rồi em trai cũng bắt chước chị 2 hay nói "nha, nha". Vì chi 2 nói gì cũng hay đệm từ "nha" cuối cùng. Có khi còn nhấn mạnh từ nha mấy lần, vd: mẹ lấy bánh con ăn nha nha nha, mẹ bắt 3 cô gái con coi nha nha nha. Ba mẹ từng tự trách vì con có em sớm quá nên mới như thế này, nhưng giờ thấy 2 chị em học nhau thấy cũng hay hay, hi vọng một ngày nào đó em dẫn dắt chị 2. Thương HN có một mình, em nhớ có đọc đoạn chị định sinh thêm em bé, rồi có ý kiến chị nên xin con nuôi.... mình không thể nói cách nào là tốt nhất vì có mặt được mặt không, mỗi người mỗi cảnh phải không chị. Với em hiện tại là đáng trân trọng nhất.