Nguyen,Anh đã viết:Chào em, nếu chị ở gần em, mỗi lần em đánh con thì chị đánh em!
thế này nhé, dậy một đứa trẻ là muôn vàn khó khăn. Chính vì thế mà có riêng chuyên ngành sư phạm. Không phải ai cũng có thể dậy trẻ. Vì vậy khi bố mẹ buộc phải giữ lấy vai trò dậy con, dĩ nhiên rất nhiều vị đã gặp khó khăn. Chị nói thế để em hiểu rằng mình sai phạm là dễ hiểu, nhưng phải tìm cách tránh.
Khi con làm cho em giận, em nên biết tự thẩm định mình để thấy mình đang sắp mất bình tĩnh. Nếu đã biết mình sắp "giận mất khôn", em lập tức "rời bỏ hiện trường". Em bỏ ngay nơi đó, đi chỗ khác: đang ở phòng khách, em vào bếp; đang ở sân, em vào nhà; đang ở công viên; em dời khỏi mấy bước thôi.
Đây là những giây cho em thở sâu vài lần, cho adrenalin trong người giảm xuống. (Adrenalin là thứ làm cho người ta trở nên khích động). Đây cũng là lúc em tự nói với mình rằng đánh con không mang lại kết quả tích cực, mà chỉ có hậu quả tiêu cực.
Tuy nhiên, đó chỉ là phương cách nhất thời. tốt nhất là mình chữa ở gốc để tránh phải tức giận với con. Em quan sát lại mọi tình huống có thể làm cho con trở nên hư hỗn, không nghe lời, và em giúp con tránh tình huống đó. Thí dụ, em có thể nói trước với con về những gì sắp xảy ra, những điều con nên làm: mình sắp ăn cơm đấy, mình sắp phải thay quần áo đấy ... Nếu con không chịu cho em nấu cơm, em tìm hiểu xem tại sao. Nếu con muốn em ngồi gần con, em có thể cho phép con mang đồ chơi xuống gần bếp . Nếu con ghét mùi thức ăn, em có thể tìm cách đóng bớt cửa phòng bếp ...
Cách tụi chị dùng để giúp trẻ con làm theo những điều mình sắp xếp cho con là dùng thời khóa biểu. Việc nói cho con nghe có thể kh6ong hiệu quả, nhưng hình ảnh con hiểu dễ hơn. Ngoài ra, khi mọi thứ trở thành qui củ, có hình ảnh, được báo trước, con dễ tuân thủ hơn.
Em "ngâm cứu" rồi cho chị biết, chị sẽ giúp làm thời khóa biểu.
Chúc gia đình bác một năm mới an lành và hp ạ! Từ hôm bác dọa em ko dám xuất hiện (trả là em vẫn chưa nhịn được cơn giận sau mỗi lần con bùng nổ). Đến hôm nay dễ đến 5th rồi em ko còn phải cầm đến roi mỗi khi con bùng nổ, ơn trời con tiến bộ nhiều bác ạ! Con vẫn cáu kỉnh nhưng tần suất ít đi, chắc là do em cũng kiên nhẫn hơn (vì trước kia khi con cáu em cũng cáu theo con luôn). Về ngôn ngữ con cũng chủ động hơn, ở nhà bố mẹ hỏi con đáp trả lại bình thường, nhưng khi gặp người lạ hỏi con hay tảng lờ, em thường phải gợi ý con mới trả lời. Ơ lớp cô giáo nhận xét con tiếp thu bài nhanh, vẫn nói chuyện và chơi cùng các bạn, chỉ có đièu khác biệt các bạn là con hay hờn dỗi mỗi lần con ko vừa ý điều gì, mỗi lần như vậy con lại ra một góc con ngồi (nếu ở nhà là con sẽ ăn vạ mẹ đến khi con vừ ý mới thôi) .Em cũng áp dụng phương pháp thưởng phạt của bác, nhưng chưa hiệu quả ạ!
vd;Đến giờ đi ngủ nhưng con mải xem hoạt hình, mẹ nhắc con đi ngủ .
ME; Đến giờ đi ngủ rồi con.
Con; Con đang xem phim cơ mà.
Mẹ; Con chỉ được xem nốt bộ phim này rồi đi ngủ nhé!
Con; Vâng ạ!( Có vẻ đã nghe lời đây)
Nhưng hêt phim vẫn ko thấy con động tĩnh gì .
Mẹ; Mẹ tắt tivi nhé!
Con; con phá tivi của mẹ (con bắt đầu cáu)
Mẹ; Con ko giữ lời hứa, mai mẹ sẽ ko cho con đi mua truyện nữa (con rất thích đọc truyện)
Con ;Con sẽ xé truyện
Mẹ; Mẹ sẽ mua cho em thỏ (em bé hàng xóm), mẹ ko mua cho con nữa.
Con; Con đánh em thỏ
Mẹ; bố em thỏ là công an, sẽ nhốt con vào đồn
Con; Con đánh cả bố em thỏ luôn
Đến đây em bó tay luôn, em lờ đi tắt tivi và ko nói chuyện với con nữa, con lại bật tivi lên (để trêu tức mẹ) con ra quay mặt mẹ lại bắt mẹ phải xem, em cố lờ mà ko được , con tìm mọi cách để mẹ phải theo. Con luôn nói và làm ngược lại nếu con ko thích. Mỗi lần như vậy em phải làm sao đây bác ơi!
Đêm ngủ con hay nghien răng và nói mơ nữa ạ!