gửi bởi KTU » T.Tư Tháng 6 12, 2013 12:04 am
Em xin chào các anh chị trên diễn đàn. Lâu nay em vẫn vô nhà mình theo dõi các bài của các anh chị viết về các cháu, tuy nhiên em không biết nói gì cả nên im lặng. Vậy mà cũng gần 1 năm rồi chắc các anh chị đã quên mất em và hai cô bé sinh đôi rồi.
Một năm với những đứa trẻ bình thường thì có biết bao thay đổi, nhưng với các con của mình thì em thấy ít thay đổi quá.
Bé chị em đã cho đi học trường mầm non bình thường từ tháng 9. Cháu đi học ngoan và tự mình làm hết mọi thứ ở lớp giống như các bạn khác, riêng việc học thì cuối năm cô có trả vở tô màu về thì em thấy cháu chưa biết phối màu, cháu biết tô vào trong khung hình con vật nhưng chỉ dùng 1 màu thôi, ở nhà cũng vậy. Những tháng cuối năm học cháu đã chào cô ra về rõ ràng rồi, những tháng trước có khoanh tay chào nhưng mà nói lí nhí không nghe gì cả. Ở lớp cô dạy đọc thơ, dạy hát là cháu thuộc hết và được cô khen nhớ nhanh và lâu (hát là sở trường của cháu mà, ở nhà nghe bài hát mới nào vài ba lần là thuộc liền à), trường mầm non của cháu còn dạy 1 tuần 3 tiết tiếng anh, cháu nhớ và về nhà nói lại , thấy con cá là cầm lên fish, con khỉ thì monkey, con voi thì elephant,... cháu nhớ cả những câu chào hỏi thông thường. Em thấy rất vui vì như vậy là khả năng ghi nhớ của con rất tốt. Về ngôn ngữ cháu vẫn chưa chủ động đặt câu hỏi, có lẻ vì không có ngữ cảnh cho cháu phát huy việc hỏi, nhưng mà mình hỏi gì là cháu đều biết trả lời cả trước câu trả lời bao giờ cũng dạ , vì dụ "con có thích đi chơi không ?" thì cháu sẽ nói là "dạ thích", sai gì cũng làm, rất ngoan tới công ty ba là ngoan ngoãn ngồi chơi với các cô cho ba làm việc, không có phá phách gì cả, ba cháu khen hết lời và rất sung sướng. Nhưng mà nhõng nhẽo vô cùng. Hay đánh em bị la là khóc rồi nói mẹ thương , mẹ không nói thương thì khóc mãi, mà nói thương rồi cũng khóc và bắt mẹ thương là phải ôm, phải thơm vào má. Một ngày khóc làm nũng không biết bao nhiêu lần. Muốn ăn uống gì cũng biết yêu cầu, thích làm gì mà được người lớn khen, thích học chữ cái, số, màu sắc và nhớ hết những gì mình dạy. Về cô chị thì em thấy có hi vọng rồi. Giờ đã tròn 4 tuổi, hai năm nửa mới vào lớp một em rất hi vọng con sẽ theo kịp các bạn.