trời ởi bấm nhầm thành xóa hết ,công toi, thật thất vọng
ko nói gì nữa ngủ .
P viết tiếp đi ngắn vậy.
wabuon1 đã viết:Mới đầu tôi cũng trách mẹ giống như bạn vậy, nhưng sau này tôi nhận thức được mẹ làm như vậy là đúng. Mẹ muốn tôi phải biết tự lập để sau này không có mẹ hay người thân ở bên cạnh tôi vẫn có thể lo cho bản thân mình, và điều đó đúng thật tôi phải cám ơn mẹ nhiều. Khi đến tuổi đi học ba mẹ tôi đã phải tập cho tôi rất nhiều lần bằng cách đóng vai cô giáo và gọi tên của tôi nhiều lần để tôi đi học biết thưa khi cô giáo gọi. Tôi học bình thường không khá nhưng cũng không quá tệ. Khi đi học tôi vẫn chơi với các bạn trong lớp nhưng đặc biệt tôi không có bạn thân, thấy các bạn cứ từng nhóm từng nhómchơi và học cùng nhau tôi thèm được như vậy lắm nhưng không biết kết thân với ai và dường như cũng không có ai muốn chơi thân với tôi, sau này nghĩ lại tôi nhận thấy do cách sống của mình khép kín, quá tẻ nhạt, nhàm chán nên họ không thích, chỉ vậy thôi chứ không có ai tẩy chay mình cả. họ sẵn sàng chơi và giúp đỡ mình vấn đề là mình có muốn hay không. Tôi rất sợ khi người lớn giao cho tôi một việc gì đó, bởi vì tôi thường làm hỏng chuyện, mỗi lần như vậy tôi thường bị la là “đồ ăn hại”. Và càng sợ hơn khi tôi làm việc mà có người giám sát, lúc đó trong đầu tôi trống rỗng không có một cái gì cả, tôi tìm cách từ chôi và lại bị chê là lười biếng. Sau này mỗi lần làm một việc gì tôi đều tưởng tượng ra rất nhiều những câu chê bai, và sẵn sàng đón nhận nó coi như lẽ đương nhiên. Và như thế tôi thấy nhẹ người hơn. Khi không còn bực dọc tức tối, tôi mới nghĩ tại sao mình không tìm cách để thực hiện công việc một cách tốt hơn. Nhưng nghĩ thì như vậy còn thực hiện là cả một vấn đề. Nhiều khi xong việc ngồi nghĩ lại tôi lại thấy những việc làm, những câu nói,hành động của mình rất vô duyên và tôi lại ghi nhận lại để lần sau gặp phải tình huống như vậy hay tương tự như vậy tôi sẽ giải quyết tốt hơn. Và cứ thế cứ thế tôi cũng học xong đại học dù rất muộn (sau 7 năm tôt nghiệp THPT), tôi đi làm và vẫn chưa có những bạn rất thân sống chết cùng nhau. Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng chẳng sao vì tôi thấy mình cứ làm việc hết mình, giúp đỡ người khác những việc mình giúp được thì người ta cũng đối xử tốt với mình mặc dù có thể không chơi thân. Tôi viết với bạn như vậy thì được chứ nói chuyện trực tiếp chưa chắc tôi đã nói được, chỉ nói được vài câu là trong đầu tôi lại trống rỗng.
nhưng thật và ảo cứ giống nhau vậy
Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)
Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến. và 60 khách.