@ Chị Tường Anh : Em mạo muội gửi bài tư vấn cho mẹ Ngobi, chắc đang...múa rìu qua mắt thợ.Thôi, em cất rìu lại đây. hihihi....
Múa đi, múa nữa đi. Nói đùa chứ chủ đích của diễn đàn là để phụ huynh chia xẻ kinh nghiệm với nhau mà.
Vâng! khi chuẩn bị đi đâu em cũng nói trước với con, đi chơi ở những chỗ công cộng thì con rất thích, nhưng cứ vào đến trong nhà (cô, dì, chú, bác....)là con nhất định ko chịu vào, nếu có vào con lại sợ khi bị đóng cửa lại (vì có dạo con đi mẫu giáo cứ vào đến lớp là cô đóng cửa). Con hay sợ những thứ vu vơ chị ạ! vd; nhà bà có những bức hình cô gái, con mà về nhìn thấy những bức hình đó là con ko chịu vào nhà. Tết năm ngoái 2 mẹ con về đến nhà bà lúc 7h tối mà đến 11h con mới chịu vào nhà, rồi đêm đó con ngủ mơ la hét suốt đêm phải mất vài hôm con mới quen được ạ! Dạo này mỗi khi con ăn vạ con vừa khóc vừa nói những câu''đánh, đuổi mẹ, bắn mẹ chảy máu mẹ đau'' chắc cháu học các bạn ở lớp ạ! Những lúc như vậy em chưa biết phải làm thế nào với con nữa, chị giúp em nhé!
Mai mẹ con em về bà rồi, ko biết có kịp đọc tin của chị ko
Những câu kia có lẽ học ở bạn bè. Cũng có khi học ở... người lớn đấy! Con trai mình đã từng mắng ông ngoại: "Mắt để đâu hả? Đi không nhìn đường à?"
Nhưng khi con có những hành động và cử chỉ không thích hợp, em chỉ nói rất ngắn: "Không nói thế! Hỗn!" rồi làm lơ đi. Người ngoài họ có thể dè biủ. Em kệ họ. Đừng vì họ mà nhường con hay đánh con.
Trẻ con có những thứ sợ như thế, em đừng nổi nóng với con. Mỗi trẻ một khác, em kiên nhẫn nhé. Nhưng mẹ con về ngoại ởđâu mà lại mất liên lạc với bác thế?