gửi bởi wabuon1 » CN Tháng 1 09, 2011 9:15 am
Chào wabuon!
Bạn cứ thắc mắc wabuon1 là ai, là bạn của bạn và của mọi người trong diễn đàn này chứ còn là ai nữa. Tôi đã đọc các bài của bạn và tôi thấy hình ảnh của mình trong đó wabuon ạ. Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo khó, cũng giống như các bạn cùng lứa tôi rất thích được chơi đùa, kết bạn. Nhưng không hiểu sao tôi không thể làm được điều đó. Nhìn các bạn vui chơi tôi chỉ biết đứng xa để nhìn, bởi vì họ có cho tôi chơi thì tôi cũng hay làm hư chuyện, tôi không khéo tay, long ngóng, vụng về toàn làm trò cười cho lũ bạn. Cuối cùng tôi cũng hòa nhập được với mọi người, nhưng tôi chỉ chơi được với mấy đứa trong xóm kém tôi 5 tuổi, thậm chí 8, 9 tuổi nhưng chẳng có đứa nào gọi tôi bằng anh, chỉ mày tao vậy thôi. Còn người lớn thì sao? Họ hay nói rằng tôi là đồ vô tích sự, sau này lớn lên sẽ không biết làm gì để ăn, nghe buồn và tủi thân lắm. Tôi còn nhớ một buổi sáng mẹ kêu tôi đi chợ mua thịt heo, trên đường đi tôi nhẩm đi nhẩm lại câu mẹ dặn “bác bán cho cháu 3 lạng thịt ba chỉ”, nhưng khi đứng trước quầy thịt mặt tôi cứ đơ ra. Tôi thấy người ta lật qua lật lại miếng thịt để xem tôi cũng bắt chước như vậy, ông bán thịt đưa cho tôi một tờ giấy bạc (tôi không nhớ rõ mênh giá) và xua tay đuổi tôi đi chỗ khác mà ăn xin, Thì ra ông tưởng tôi là kẻ ăn mày, tôi lắc đầu không nhận và chìa tiền ra nói với ông ta “bán thịt cho cháu”. Mọi người xung quanh phá lên cười còn tôi thì xấu hổ nhưng không biết giải quyết ra sao….chuyện còn dài lắm nhưng tôi không biết bạn có muốn nghe không? Với lại viết dài quá sợ bác admin xóa mất. Nếu bạn đồng ý tôi sẽ nói chuyện tiếp tôi đã phải gồng mình như thế nào để tiếp tục sống, đi học…