Chị Tường Anh ơi, em muốn hỏi: sau một thời gian chịu khó can thiệp cho con em thấy cháu có nhiều tiến bộ. đáp ứng lại câu hỏi nhanh nhẹn hơn. Đã học được thêm 6 phụ âm kép ngoài bảng chữ cái tiếng việt đã biết. Khi đếm xong hỏi là có bao nhiêu thì đã biết trả lời. Có điều là không hiểu tại sao cháu về nhà nói luôn mồm, hỏi chuyện luôn mồm, hát hò suốt, vậy mà đến lớp mầm non thì cháu chẳng chịu nói gì cả. Không nói với các bạn cũng chẳng nói với cô giáo, mặc dù cháu rất thích đi học. Ở lớp cô dạy bài hát nào mới cháu về cũng nhớ và hát lại. Nói chung cứ ra môi trường lạ thì cháu ít nói hẳn, nhưng lớp học là môi trướng cháu tiếp xúc hang nagỳ vậy mà cháu cũng không nói gì. Tôi cảm giác như có một rào cản nào đó ngăn cản cháu. Nếu cháu cảm thấy an toàn tự tin cháu sẽ noi và trả lơi câu hỏi, đặt câu hỏi binh thường, nhưng nếu chỗ nào không đem lại cho cháu cái cảm giác đó thì cháu rất ngượng khi nói. Mặc dù cháu không hể nói ngọng nhiều. Người ngoài nghe hoàn toàn có thể thiểu cháu nói gì
Bạn cứ tiếp tục khuyến khích và dậy con. Khi bé tự tin hơn, bé sẽ nói ở các môi trường khác. Trong chuyên môn, chúng tôi gọi đây là tình trạng selective mutism, là khi trẻ con nói tốt ở nhà nhưng không chịu nói tại lớp hay ở ngoài khung cảnh gia đình. Tình trạng này xảy ra ở độ tuổi khi con bắt đầu đi học, hoặc khi trẻ chậm nói mới phát triển khả năng bày tỏ.
Cháu đã hơi hơi biết kể chuyện, vì dạo này cháu đi đau về tôi lien tục hỏi cháu, cháu đã nhớ và kể lại một số sự kiện chính, tuy chưa được chi tiết và cụ thể.
Cháu cũng hiểu là không được phép nhắc lại câu hỏi, tuy nhiên khi không chú ý hoắc không biết cách trả lời cháu lại nhắc lại câu hỏi. Khi nào cháu hiểu rõ nội dung câu hỏi có không thì cháu trả lời tốt. Ví dụ hỏi cháu có ăn một cái gì mà cháu không thích không thì cháu trả lời ngay là không ăn, hoặc cháu rất ghet đi cắt tóc hỏi cháu có đi cắt tóc không thì cháu trả lời là con không đi cắt tóc đâu. Nhưng nếu hỏi bong hoa này có đẹp không thì cháu sẽ trả lời là có đẹp mắc dù đôi khi nó rất xấu. Nhưng cháu vẫn biết khen mẹ “mẹ mặc váy mới đẹp thế!” khi tôi mặc một bộ quần áo mới. Cháu cũng đã phân biệt được dài ngăn và to nhỏ, cung biết nhận ra những cái giống nhau. Cháu biết tất cả những hình khối và khi chỉ vào một vật gì đó hỏi cháu cái đó hình gì thì cháu cũng có thể trả lời được nếu như hình đó có hình khối rõ rang. Màu sắc cháu phân biệt rất tốt căhngr nhầm lẵn bao giờ.
Vận bạn có thể dậy thêm nhiều từ cho bé.
Tuy nhiên tôi thấy cháu nhai kém, cháu rất hay nuôt chửng cơm và thức ăn do vậy cháu toàn phải ăn đò ăn băm nhỏ hoặc ăn cơm với canh. Nhưng cháu lại có thể nhai được cả kẹo cứng. cháu ăn uống vẫn chưa đa dạng, rất ít khi chịu ăn đồ ăn lạ. Cháu xúc chưa tốt, chí xúc đò ăn khô thôi, chưa xúc đồ có nước vì hay đánh đổ lắm.
4 tuổi thì mới tập tành tự xúc, chưa xúc được canh, súp đâu. Về đồ ăn, bạn nên tiếp tục tập cho con nhai thức ăn. Đồ ăn cứ băm, nhưng càng lúc bạn băm càng bớt nhuyễn. Nếu có đồ ăn lạ, bạn phải giới thiệu và khuyên khích. Nhiều bé rất nhậy cảm với vị giác nên khó ăn.
Cháu chỉ tô màu chứ chưa biết vẽ, mà tô cũng nguyệch ngoạc chứ chưa tô đúng, vẽ thì rất kém, tôi có cảm giác tay cháu cầm bút còn yếu chưa đúng tư thế mặc dù mẹ đã dạy nhiều.
Bạn cứ tiếp tục tập, dù ở 4 tuổi trẻ con tô mầu chưa gọn gàng được đâu.
Cháu nhiều khi vẵn hay nói đi nói lại một câu nói vớ vẩn “mẹ ơi bà Lan đánh em”, chẳng đúng lúc, nói khi không biết nên nói cái gì mà lại muốn kêu gọi sự chú ý của mẹ. Những lúc như vậy em lờ đi không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn ấy, hoặc bảo là con đứng nói lung tung rồi hỏi cháu sang chuyện khác, để cháu vẫn đạt được mục đích là được mẹ chú ý mà không phải nói những câu nói vớ vẩn kia. Một vấn đề nữa là cháu ăn khá tốt mà cháu chậm tăng cân lắm, bây giừo cahú mới cao được 1,05m và nặng có 16.5 cân (4 tuổi tám tháng), không biết có phải do cháu không chịu nhai hay không.
Bạn có thể nói "đừng nói lung tung". Bạn cũng có thể nói "Nói đàng hoàng nào!" để bé có khái niệm nói năng nghiêm chỉnh (hơn là chỉ biết "đừng lung tung").
Về cân lượng, tôi thấy người Mỹ họ hay đo là 4 tuổi thì 40lbs. Nếu bé gần 5 tuổi thì 47 lbs gì đó, là khoảng 16 ký. Bạn đừng muốn con cứ phải mũm mĩm nhé. Béo quá lại phải kiêng ăn đấy! Con roi roi người, nhưng không đau ốm là tốt rồi. Tôi nói thế hy vọng bạn không thất vọng, nhưng chính tôi đã đưa con đi xin bao nhiêu là bác sĩ để họ cho thuốc ham ăn. Tất cả đều cười, và tuyên bố trên đời này không có thuốc nào cho trẻ ham ăn hết!
Tôi muốn hỏi bác sỹ không biết có cần thiết phải cho cháu đi học một lớp học nói không, để họ dạy cho cháu dám nói ở nơi xa lạ không phải gia đình. Cô giáo dạy cháu rất ngạc nhiên khi tôi bảo cháu đã biết hết bảng chữ cái, biết nhiều màu sắc, biết đến số 100, biết đếm rất tốt và biết kể một số câu chuyện ngắn tôi đã đọc cho cháu nghe, kể chính xác tưng từ và đúng giọng điệu, hát được rất nhiều bài hát và đọc được nhiều bài thơ…vì ở lớp cahú có chịu nói gì đâu. Cô bảo thế thì còn biết nhiều hơn cả các bạn cùng lớp, nhưng do ở lớp cháu chẳng nói gì nên cô luôn cho rằng cháu học chậm hơn các bạn rất nhiều. Lamd sao để tôi có thể giúp cháu thoát khỏi cái vỏ bọc ấy bây giờ?
Chị giúp tôi một phương hướng với.
Tôi không nghĩ bé cần lớp học nói, mà bé cần nơi sinh hoạt với bạn bè. Nếu bạn thấy lớp học võ (cái này tốt đấy, tập xong một buổi về ăn sạch nồi), lớp làm thủ công... Mình chẳnt biết chỗ bạn ở có những sinh hoạt gì cho trẻ con, nhưng đại ý là cho con đến chơi cho quen. Có những em nhút nhát đến lớp 3, lớp 4 vẫn còn nhát. Nhưng đối với tôi thì đó không phải là khuyết tật, mà phần nào là bản tính, và chỉ thời đoạn thôi.