Phần trả lời từ chuyên viên Cùng Nhau Vượt KhóChi Tường Anh ơi, sáng ra đi làm được đọc mail của chị em thấy vui quá. Nói chuyện với chị em thấy mình được chia sẻ, được thấu hiểu và thật dễ để mở rộng lòng mình. Vì chuyện của bé cùng những việc khác của gia đình nữa làm em thực sự mệt mỏi nên không tập trung vào công việc được. Hay bị Sếp nhắc nhở lắm
du biết mình sai nhưng lại thấy tủi thân vì đúng là mình đang trong giai đoạn thật khó khăn từ trước đến nay mà không thể thanh minh nhưng chỉ cần đọc mail của chị em thấy lòng ấm áp trở lại. Mong chị luôn khoẻ và cái bao tử phải biết nghe lời chị vì nó hay nóng giận thât thường. Chị bị đau em lại thấy lo ( hic lo cho chị một phần còn phần kia la lo sẽ không ai gỡ rối cho tụi em hihhi).
À, thế mới là cùng nhau vượt khó Đông ạ. Đông vững lòng lên, con đang cậy nhờ Đông đấy! Riêng cái bao tử của mình thì kệ nó! (Chắc nó cũng có tí biểu hiện tự kỷ vì nó đòi đồ ăn là phải có, không thì nó ăn vạ. Nó chả biết chờ đợi gì cả.
).
Chị ơi, cái chuyện bé đi tìm cảm giác sao mà khó hiểu thế? Bình thường nếu dắt bé đi bộ thì bé không đi nhón chân nhưng nếu bé ở trong nhà chơi thi thoảng bé lại đi kiễng chân lên rồi loanh quanh tìm đồ để nghịch. Thứ hai nữa đêm bé cứ phải được sờ chỗ kín hay tý mẹ hoặc một đồ chơi yêu thích mới chịu ngủ còn không thì cứ ê a khóc hoài. Bé còn hay nhăn mặt, nheo mắt lại nệu bị mắng hay quát to( là do bố hay người lạ quát thôi còn mẹ mà quát thì bé cứ nhìn chằm chằm rồi lơ đi để nghịch tiếp.
Khó hiểu ha? Mình thì có nguyên tắc chung cho cuộc đời này: cái gì khó nhá quá, bỏ qua luôn. Mai mốt tìm hiểu tiếp. Hiện tại thì đối phó thôi. Khi bạn dẫn con đi chơi, con thích thú nhìn vật này vật kia nên quên đi cái chuyện cảm giác ở lòng bàn chân. Cũng có khi vì cảm giác giữa bàn chân với giầy dép lúc ấy không hề gây khó chịu. Ở nhà, nền nhà không làm cho chân con thoải mái nên con nhón chân lên! Ngảy mình còn bé, bố mẹ và cô mình mất bao nhiêu công sức để dậy mình đứng cho ngay ngắn. Mình không nhón chân, nhưng mình ghét nền nhà lạnh, nên đứng bằng hai cạnh ngoài của bàn chân. Con gái mà đứng thế thì xấu quá, thế là mình được dậy đứng cho đàng hoàng!
Về việc sờ tý mẹ, trẻ con không có rối loạn tự kỷ cũng sờ đấy thôi! Bạn có thể cho con sờ món gì khác mà con thích (coi chừng con chuyển lên sờ mũi mẹ thì mẹ khó ngủ đấy nhá!). Mang đồ chơi to vào giường thì không nên, nhưng nếu muốn bạn cứ mua cái vú giả xem con có thích sờ không. Theo riêng mình thì trẻ con có sờ cái góc chăn, góc gối, mân mê tai chú gấu bông... để ngủ cũng chả sao. Người lớn cũng có nhiều thói quen trước khi ngủ chứ: ông thì đi bộ một vòng, bà thì uống ly nước ấm, anh thì làm điếu thuốc, chị thì bôi kem... Nếu mình có thể "vẽ đường cho hươu chạy", mình sẽ cho con sờ cái gì đó, nhưng không sờ tý mẹ vì có thể đến tuổi con không ngủ cùng mẹ nữa, tý đâu mà sờ!
Bạn bảo bé bị quát hả? Quát làm gì bạn ơi! Trời chả chịu đất thì đất phải chịu trời. Bạn còn phải nuôi dậy bé lâu, và bé thì càng lúc càng bướng, cho đến khi bé qua tuổi 17, 18. Vậy nếu bây giờ mình đã quát, mai mốt mình làm gì? Đành rằng bé có những bướng bỉnh, không nghe lời, nhưng bạn có thể bỏ "quát" mà chỉ "nói". Lời nói ấy sẽ có giọng nghiêm, trầm, và nói sao thì bạn làm vậy! Thằng con 16 tuổi của mình, cao 1m8, nặng 75 kg. Mình đưa cháu đi VN, bạn bè mình hỏi: "Sao con to lớn vậy mà mẹ mới nói một câu, bước tới một bước thì con đã lùi lại vì sợ?" Nó bảo: "Nếu tiếng của mẹ trầm xuống thế nghĩa là mẹ sẽ nhào vô đấy!" Bạn thử "hù" con theo kiểu như mình xem, mình cũng học của các bà mẹ khác thôi! Bạn nói, không cần quát, nhưng nói xong là áp dụng lời nói liền. Thí dụ, "Không nhổ nước miếng. Nhổ mẹ sẽ lấy xe hơi!" Rồi bạn đếm cho bé biết mà chuẩn bị: "Không nhổ nước miếng, nhổ mẹ sẽ lấy xe hơi! Một, hai, ba!" (Đếm chậm rãi thôi nhá). Sau "ba" là bạn nhào vô lấy ngay xe hơi! Bé sẽ lăn ra khóc, bạn đừng thèm quay lại, mà nhất định mang xe hơi cất vào chỗ bé lấy không được. Thử xem nhé, nhưng nhớ kiểm tra nơi bé đang chơi xem có gì ngọn, cứng (phòng trường hợp bé lăn ra khóc thì không va vào đầu bé).
Thôi em nên để cho chị được nghỉ ngơi và dành thời gian cho các mẹ khác nữa. Em cứ hỏi nhiều quá rồi.( tự thấy ngại và xí hổ)
Chết, bạn nói thế thì điều hành sẽ cho mình làm kiểm điểm với nội dung đại loại như: "Bà đã làm gì, đã nói gì mà phụ huynh phải ngại khi hỏi?" Riêng mình, nghỉ ngơi thì mình đã có giấc ngủ ban đêm. Tuổi mình ham làm việc lắm, vì đang... về chiều mà!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Viên TK