Cháu Khoa sinh năm 1992,từ nhỏ cháu là hoc sinh rất ngoan, hiền, ít noi.chăm chỉ, siêng năng khi đi học, cháu chuẩn bị rất cẩn thận...như dậy sớm, măc đồ chuẩn bị rất cẩn thận, tới giờ là đi,và luôn luôn tính toán thời gian vừa đủ để vừa tới truờng là vô lớp học luôn...cháu kô thích giao du...rất ít nói, rất ít bạn. Tôi cho cháu đi theo học lớp võ vovinam với hy vọng cháu có thêm cơ hội để có ban mới...nhưng cháu học, tập luôn rất chăm chỉ, nhưng bạn bè thì cũng chẳng có thêm ai..……tôi cũng hình dung có cháu có trục trăc về tâm lý, nhưng chỉ suy nghĩ với sự yêu thương có thể 1 thời gian, cháu sẽ khá hơn. có thể nói cháu khi bị như vậy, lỗi lớn vẫn là vợ chồng tôi,....nói chung chung.thì cháu sinh ra và lớn lên trong mọtt gia đình không có hạnh phúc....nhưng đặc biệt là từ nhỏ,chưa bao giờ cháu tỏ ra có thái độ gì với chuyện cha mẹ cãi nhau.
Cuộc sống cứ trôi qua, tới năm lớp 10, cháu học sa sút, chấm dứt thời gian học chăm chỉ, khá, nhưng thụ động...một hôm, thầy chủ nhiệm mời tôi lên trường THPT hàm tân, thầy nói cháu có biểu hiện tâm thần, như: thầy cô nói không nghe , thách thức, nhìn lại rất dễ sợ, không ai dám lại gần..…Cháu cười nói vu vơ..……tôi cũng thấy sự khác biệt của cháu....thầy đề nghị tôi cho cháu nghĩ để chữa bệnh. Tôi về nói với cháu khi cháu đang nằm trong phòng: “hình như con đang căng thẳng mệt mỏi lắm, nếu con thấy mệt không học đuợc nữa, thì Ba xin truờng cho con nghĩ học, sang năm con học lại”.Cháu đồng ý, mặt tuơi tỉnh hẳn lên. Nhưng chỉ đuợc mấy ngày là cháu chơi game võ lâm truyền kỳ, nói sao cũng kô đuợc...…cháu bắt đầu gặp ai cũng xin tiền, xin bằng được, bằng bất cứ giá nào, năn nỉ, thề thốt...để mua vũ khí trong Game.…………Tôi quan sát thấy cháu hầu như chưa biết chơi, chơi rất kém....thấy người ta có vũ khí thì mua, nghe người ta nói mua cad để nạp tiền vào...nhưng cũng không biết nạp, chơi game rất dỡ.
Lúc này là bắt đầu những ngày không còn biết sợ ai, nghe lời ai., không nói chuyện với ai..….rất tình cờ có nguời chị họ của cháu đang học ở saigon về chơi, tên là Hương, đặc biệt là chỉ có Hương nói là cháu nghe lời, như tắm rửa, thay đồ……..lúc này Sr Minh Hoa có giới thiệu bác sỹ Giang ở saigon, nói tôi đưa cháu vào để khám, nhưng cháu không đi. sẵn dịp Cháu Huơng về, tôi nhờ Hương đưa cháu vào, Cháu Ok vào trong đó có Sr Hoa, cho cháu đi sinh hoạt với các Sr ở trong đó, cháu cũng vui vẻ, biết nói chuyện...nhưng chỉ đuợc 1 thời gian ngắn, khoảng 1 tháng, cháu đòi về, Ai giữ cháu lại cũng không được…….cháu về lại tiếp tục chơi game..…xin tiền…...năn nỉ…...nằm ủ rủ, thất thần.
Cháu Huơng về, bàn với cháu cho Cháu vô ở chung vói nhóm bạn của Hương,cháu vào 1 thời gian, uống thuốc của bác bỹ tâm thần mà Sr Hoa giới thiệu...…giai đoạn Tôi vào thăm cháu, Tôi có cảm giác cháu như 1 đứa bé lên 3, trong những ứng xử bình thuờng như: mời ăn cơm, mặc quần áo chậm chạp. cháu như nguời mất hồn, sốt. tay run. sợ sệt. đưa cháu đi bác sỹ tâm thần (Tôi quên tên Bs), mà bác sỹ ở phòng khám Thiên Phước giới thiệu, nói cháu bị rối loạn tâm thần,..………Không đồng ý với chuẩn đoán của bs Giang [ Bs là chuyên gia tâm lý của Trẻ Tự Kỷ]_ Bs Giang nói cháu trục trặc về tâm lý nên điều chỉnh về tâm lý cho cháu, yêu thương, không uống thuốc tâm thần.
Khi cháu sốt, run thì tập trung nói chuyện với cháu, cho cháu suy nghĩ...tập cho cháu bóp duỗi nắm tay thì quả nhiên cắt được những triệu chứng đó, và kết hợp uống thuốc ở với chị Huơng đuọc 1 tháng vì hết hợp đồng thuê, Tôi đưa cháu về, về nhà cháu vẫn uống thuốc, nhưng bệnh nặng hơn, chơi game cả đêm, không ngủ, đi xin tiền, không tắm…………và Cháu Hương lại thuê đuợc nhà Tôi đưa cháu vô, tôi về chưa đến nhà thì nói Cháu đòi về, hầu như không còn biết nghe ai nữa, đánh lại các chị luôn, Tôi gọi xe đưa cháu về lại Đà Nẵng, về nhà khoảng vài ngày,thấy cháu có vẻ mặt thất thần, im lìm, không ngủ.
Lúc này Tôi quyết định đưa cháu vào bv tâm thần Biên Hòa. Tôi thuê 1 phòng ở trong khoa D, và Tôi ở với cháu trong phòng đó, bác sỹ nói cháu bị rối loan tâm thần, cảm xúc...tôi nhờ các chuyên gia tâm lý trong đó giúp đỡ, nói chuyên, hầu như Cháu không nói...……Tôi và cháu ở trong đó gần 1 tháng, bs khuyên đưa cháu đi vùng nào đó xa, kiếm bạn bè cho cháu, không có internet.
Tôi đưa cháu lên nhà nguời thân ở Dakmin, ở đuợc 2 tháng thì cháu không chịu ở, chống đối, kiếm chuyện như sắp ăn cơm thì bỏ chân lên bàn....cuối cùng, tôi đưa cháu về nhà Đà Nẵng.
Tới hôm nay, vẫn uống thuốc của bs Khanh, bệnh viện tâm thần trung uơng, thuốc không có toa, Tôi có đề nghị xin toa nhưng Bs cứ hẹn lần sau, thuốc của bệnh viên, không phải thuốc bán ngoài, từ khi về tới nay, nếu tôi, hoặc mẹ cháu nói chuyện với Cháu như: con đi tắm, ăn đi, uống thuốc thì hầu như Cháu không nói gì, nếu làm gì cháu không vừa lòng là vừa khóc vừa chửi thề liên tục, không nghe nữa.
hôm chủ nhật vừa rồi, Tôi nói: con không biết nghe lời Ba, Ba sẽ cắt internet..cuối cùng cháu vẫn kô nghe lời, Tôi ra cắt ngay. tuần truớc, Tôi nói con cố gắng giúp ba, mẹ làm việc nuôi em....thì nó trả lời nó làm cài gì liên quan tới vi tính thôi, nhưng Tôi nói: con lau chùi máy để ba bán...thì không làm, không trả lời..………những công việc như cài dặt computer, chép Room cho ti vi, đầu CD.….thì cháu làm rất tốt, nhanh, chính xác, và kô làm chuyện gì khác ngoài chơi game.
Từ hôm, Tôi cắt internet tới nay (2ngày) cháu có biểu hiện như biểu tình thụ động: nằm im trong phòng, kô ăn cơm khi có Tôi ở nhà, kô uống thuốc..…….Tôi để mặc kệ, kô nói gì,……...sáng nay là ngày đi khám Nghĩa Vụ Quân Sự, Tôi cũng kô nói gì, thấy cũng đi khám với bạn của cháu, chỉ 1 người bạn duy nhất......và cho tới hôm nay, cũng kô thấy cháu có biểu hiện gì bất thuờng.
Tôi rất mong các Anh Chị Chuyên Gia giúp Con Tôi trở về cuộc sống bình thường như bao trẻ khác, Trong 1 năm, gia đình Tôi đã làm mọi cách chỉ bảo của các Bs Tâm lý, Bs Thần kinh trong nước nhưng Cháu vẫn thất thường về tâm lý, còn về gia đình Tôi sẽ cố gắng làm mọi cách tốt nhất cho cho cháu nhờ lời chỉ bảo của các Chuyên Gia.
Tôi chân thành cảm ơn Quý Vị.
Ba Em Khoa.