Phần trả lời của chuyên viên Cùng Nhau Vượt KhóNhư vậy là sự mong đợi của chúng tôi đã thành hiện thực, tới tháng 8 này các anh chị đến Việt Nam. Chúng tôi thật sự rất mừng và mong chờ.
Tôi cũng rất mừng khi bên điều hành cho biết anh chị sẽ có mặt ở hội thảo và huấn luyện với chúng tôi. Tôi cũng đang chờ được gặp Phúc. Chị Xuyến có lẽ đã liên lạc với anh về địa điểm, thủ tục.
Con của tôi thì ngược lại với bé HIền Nhân, chịu ngồi bàn cầu không chịu ngồi bô. Hôm trước hai vợ chồng tôi ép Phúc ngồi vào bô nó khóc quá trời, nhưng vì mắc quá nên vừa khóc vừa ị trong bô.
Anh có thể chia xẻ lý do vì sao anh cho Phúc ngồi bô thay vì ngồi bàn cầu không ạ?
Còn cho cháu ngồi vào bàn học cũng không đơn giản chúc nào, ngồi trên ghế vì bị mẹ ép phải ngồi còn ba thì dạy học các nguyên âm và các con số bằng nhựa, Phúc chỉ nói theo được vài lần ngoài ra chỉ có kêu khóc: mẹ ơi ba ơi ẩm con, mẹ ơi buôn con ra, thực sự mà nói vợ chồng tôi muốn đứt ruột.
Một trở ngại của tôi bây giờ là cháu chưa chịu ngồi vào bàn học,chỉ chịu ngồi dưới nền nhà giống như chơi, mà tôi thì muốn cháu phải làm quen với việc ngồi vào bàn vì mai đây khi học lên lớp mẫu giáo lơn hơn các cháu phải ngồi bàn học và còn viết nửa.
Khi chúng tôi tập cho các bé mới vào trường ngồi ở bàn, các bé khóc, chúng tôi còn thấy đứt ruột, huống gì anh chị là cha mẹ. Nhưng bấm bụng mà huấn trị bây giờ thì những năm tới sẽ đơn giản hơn. Anh cố gắng nhé. Anh cũng thử lấy một miếng nệm cho Phúc ngồi thay vì ngồi ghế gỗ xem sao. Nệm đừng dầy quá, sợ Phúc dễ té khỏi ghế. Chỉ cần dầy khoảng 5 cm là được. Anh thử tìm ghế thấp hơn xem có dễ hơn cho Phúc không.
Gần đây dì út sanh em bé cu cậu rấtt thích em bé và luôn miệng nói em bé, rồi hôn em bé, khi thấy bé ngủ thì nói né nằm ngủ,..
Thưởng xuyên giao tiếp mắt hơn trước nhất là khi được chơi với đồ chơi mà Phúc yêu thích.
Rất mừng khi thấy ba đi làm về nhà, đòi đi theo mỗi khi có người lớn trong nhà dự định đi đâu.
Hiện nay tôi đang sống cùng với ông bà ngoại của bé Phúc và cã dì dượng út của cháu. Phúc rất thích chơi với dượng út, vì dượng có nuôi mấy con gà sáng nào cu cậu cũng ra thả gà, cho gà ăn, gọi gà,...
Anh có thể chụp hình con gà, hay hình em bé và dì út, hình bình sữa, hình quần áo em bé làm học liệu không? Hy vọng vì thích thú Phúc dễ đồng ý ngồi bàn hơn.
Lúc này cháu thức rất sớm khoảng 4h sáng là thức khôgn biết có phải là do ánh đèn bên nhà bên cạnh không vì trước khi có ánh đèn này Phúc có thể ngủ tới sáng 6 - 7 giờ mới thức.
Mỗi khi cu cậu muốn đi chơi(thường là chỗ đá banh của các trè lớn, bờ hồ,...) mà bị gọi lại thì càng nghe gọi càng chạy, mỗi lần như vậy đều bị phạt ngồi ghế khóc quá chừng mà tật cũ vẫn không chừa.
Có thể là vì đèn. Anh tìm cách che lại xem sao.
Về thói quen chạy, phải "đối phó" ngay anh ạ. Anh dư biết thói quen này có thể nguy hiểm ra sao. Tuy nhiên, trẻ con ở thành phố thì đường xá đông đúc, xe cộ chạy ẩu tả, nguy hiểm hơn. Còn nếu Phúc sống ở nơi rộng rãi, hiền hòa, có lẽ không nguy hiểm bằng. Ngược lại, tại nơi anh lại có hồ ao sông nước. Dù sao, mình vẫn phải can thiệp. Anh phải đoán ra khi nào thì Phúc sắp chạy (anh đã biết những chỗ ấy: chỗ đá banh, bờ hồ...). Anh nên nói trước: "Con đừng chạy. Chạy là bị phạt!"
Ngoài ra, anh nên cho phép Phúc chơi trò này dưới sự kiểm soát của mình. Thí dụ, anh nói: "Lát nữa đi ra sân, ba cho phép con chạy nhưng khi Ba đưa giấy đỏ lên thì con phải ngừng." anh tập như thế trong sân nhà trước, khi Phúc tuân thủ dấu hiệu ngừng lại thuần thục, anh hãy cho phép Phúc chạy ở những nơi rộng lớn hơn.
Anh Bảo ạ, nếu người ta có thể chừa mọi tật xấu vì hình phạt, thì thế giới chúng mình chẳng có chiến tranh đâu! Phúc nhà anh cũng như mọi người khác thôi mà!
Nguyễn Tường Anh/Nhóm chuyên gia TK