Xem lại tại sao như vậy vì ỷ lại, vì nhỏng nhẻo, vì biết rằng mẹ luôn lo lắng cho bé hay vì điều gì khác.....
Vâng, thưa anh, tôi cũng đang dò đó ạ, chưa rõ nguyên nhân, nhưng tôi để ý , khi bé lỡ đi tiêu ngoài bô rồi mà có ai la lên lớn tiếng báo cho trong nhà biết thì bé lập tức ...chạy vô giường lấy mền, gối phủ lên người ...trốn !!! Chị người làm có tật hay la lớn lên báo cho tôi biết bé ị ra sàn nhà (việc nầy toàn do tôi dọn dẹp, chứ người làm họ không làm đâu) - Nên tôi nói chị ấy không cần la lớn lên khiến bé sợ , tôi chỉ nhắc con : "Sao bé hư vậy, phải gọi mẹ chứ, thôi giờ mẹ con mình vào rửa sạch nha!" thì bé có khi chịu đi vào toilet để rửa ráy, có khi lại....vào giường tiếp mà lần nầy là ...một cái giường khác còn ...đang sạch sẽ !!!
Bạn đến siêu thị hay chổ bán đồ nhựa, mua thêm đồ gác lên thành bồn cầu có kích thước nhỏ phù hợp với cháu hoặc có loại bô ngồi rất vui mắt. Và hay nhất là dẫn cháu đi mua cùng. Rất nhiều loại để bạn lựa chọn. Còn chiếc bô củ mà cháu sợ đó, bạn nên cùng cháu quăng chiếc bô đó đi.
À, tôi đã chọn một loại giống cái ghế, có hai bên tay gác, bằng nhựa màu, có hình rất đẹp mà bé không chịu dùng anh ạ . Tôi chuyển qua cái bô loại hình dáng bình thường thì bé ít phản ứng hơn. Lúc nào tôi cũng ngồi sau lưng bé ôm bé vào lòng, hát cho nghe, quạt cho mát, ... ngồi bô mà như ...vua thế mà chưa thuyết phục được bé nữa đó anh ạ. Nhưng tôi sẽ nghe anh, chọn cái thành bồn nhỏ hơn cho bé rồi khuyến khích bé ngồi hẳn lên toilet xem sao. Tôi thấy có người đã mua rồi, nhưng hỏi thì người ta nói nơi đó chỉ có 1 cái thôi, tôi cũng có ý tìm loại vòng bồn cầu nhỏ cho bé mà chưa thấy đâu bán, may anh mách cho. Cám ơn anh nhé . Nếu tôi thành công trong việc này, chắc phải mời anh uống cafe rồi !
Á, quên mời chị Tường Anh nữa chứ !
Hãy lắng nghe cháu nói từ ánh mắt và khuôn mặt ! Hãy cố đặt mình vào trường hợp của cháu để lý giải tại sao.
Bé có ánh mắt biết nói từ nhỏ anh ạ, bây giờ thì mỗi khi giận là thể hiện rõ ràng nhất . Tôi vẫn cố gắng cùng con mỗi ngày để cùng làm bạn với con và hiểu con hơn.
Tôi không quá mít ướt để việc gì cũng khóc, nhưng với bé thì tôi không cầm nước mắt được, thương cho tôi thì ít mà thương cho bé thì nhiều. Hoàn cảnh tôi rất neo đơn, ba bé thường vắng nhà do công việc, nên cũng không tìm hiểu nhiều về bịnh tự kỷ do không có thời gian, chỉ mình 2 mẹ con tôi thôi, thương bé không có gia đình nội ngoại, hay dì, cậu, chú, bác ... để gọi là chút động viên san sẽ tinh thần hay truyền đạt kinh nghiệm cho nhau, tự mình tôi phải học hỏi từ PH khác, từ bác sĩ nên đôi lúc bế tắc tôi thấy mình như lạc vào ngõ cụt, chắc rằng anh hiểu cảm giác nầy của tôi ? May mắn một phụ huynh giới thiệu trang web concuame, tôi vào đây để học hỏi thêm, để thấy rằng trên con đường đưa con về với cuộc sống tuổi thơ mà bé đáng có và rất khó khăn nầy thì mình không cô đơn. Người chung quanh tôi chẳng ai hiểu tự kỷ là gì, thấy tôi và bé người ta thường ném cho cái nhìn thương hại hay ái ngại, ác ý hơn, vô tâm người ta cho là tôi không biết chăm con, chẳng biết dạy con ... vì thế mà tôi rất đau lòng thương cho con, trẻ tự kỷ cần được sự yêu thương và cảm thông nhiều hơn từ mọi người.
Thân chào anh,
Phương