Mấy hôm trước em có vào comment rồi lại xóa. Hôm nay vào thấy chị "iu"
tinh thần khá hơn nên comment lại, chứ mỗi lần em comment làm chị buồn hơn thì em cũng buồn lắm. Và sợ nhất là lời động viên không đúng chổ, đúng lúc làm người nghe đau hơn. Thât ra thì bản thân em cũng vậy, nhiều lúc nghe ai đó động viện mà sao tim mình đau nhói, cay đắng vô cùng. Nhưng họ không ý xấu chỉ vì họ không hiểu. Nên không nở trách vì họ đâu ở trong hoàn cảnh của mình. Buồn, khóc, tự an ủi, tự gượng dậy, rồi vượt qua, rồi vui, rồi hi vọng, rồi thất vọng, rồi buồn, rồi khóc, rồi tự an ủi,.........
Dạo này con gái còn ổn hơn mẹ. Quê vậy đó chị. Thấy con đi học không vui vẻ gì nên cho con nghỉ hè chứ trường vẫn giữ hè. Chị gv bệnh nghỉ suốt em ôm 2 đứa. Con ăn ngủ khó nên chiếm rất nhiều thời gian, nên mẹ không chở con đi chơi, không dạy con học được, không làm được những việc như dự định mẹ đâm ra cáu gắt. Ôi lại cộng thêm cơ quan ba sấp nhỏ có chuyện nữa. Rối như canh hẹ.
Nhưng, ông Trời cho mình tình yêu dành cho con, cho nên cực thì cực mà chắc rằng chịu khó được để cùng con vượt qua từng ngày, chị nhỉ! (Hè hè, đừng kiện em tội đạo văn nha chị. Văn hay người ta mới mượn)
Chị giữ gìn sức khỏe.
Em, Tú