gửi bởi phtran1302 » CN Tháng 4 13, 2014 8:32 pm
Sáng nay vào FB, đọc được 1 bài chia xẽ về hoàn cảnh 1 người mẹ đơn thân có hai con đều TK, cháu anh có biểu hiện tăng động và tự hủy, người mẹ vô cùng đau khổ và bế tắc (ba cháu bỏ đi không còn quan tâm đến con cái) - Lại thấy lời khuyên cho cô ấy có nội dung là cần gửi trẻ vào nơi tập trung vì trẻ TK "rất nguy hiểm, có thể làm hại người khác" - Ôi Trời !! Không biết phải nói làm sao ?
Con của chúng ta bị nhìn ra như thế hay sao ? Xin copy toàn bộ những gì đã đọc :
Bát Nhã Mười Phương
Bạn P.T.T.H hỏi:
Nam Mô A Di Đà Phật.
Kinh Thưa Ni Cô.
Con là P.T.T.H năm nay con 38 tuổi, hiện tại con đang định cư tai Canada. Con có 2 cậu con trai Le Minh Justin 12 tuổi va Le Van Bryan 10 tuổi. Cả 2 cháu đều bị bệnh tự kỷ bẩm sinh. Vợ chồng con đã chia tay được 6 năm rồi. Một nách 2 đứa con nhỏ bệnh tật con đã tìm tới nghiên cứu sách vở tham khảo chạy chữa và chia sẻ với người cùng hòan cảnh nhưng bệnh tật của các con con cũng không vơi được. Nhất là cháu lớn đến nay đã 12 tuổi vẫn chưa biết nói được. Từ ăn uống tắm rửa vệ sinh cá nhân .v.v... đều phải mẹ giúp. Cháu rất tang động chạy nhảy không ngừng và cười khóc không lí do. Nhiều khi cháu lên cơn ngày 1, 2 lần cháu tự mình đập đầu xưng tay, cào cấu cắn chân tay đến bầm tím. 5 đến 10 phút lại bình thường chạy nhảy là hết cườii vui vẻ. Cháu Chỉ chơi 1 mình và làm những gì mình thích. Thích xe giấy và túi ni lông thật nhiều. Hay mo ăn không lúc nào ngơi. Nhiều lần cháu đi vệ sinh lấy tay bôi lên đầu quần áo và khắp nhà.
Con thật sự mệt mỏi quá. Sức mình có hạn mặc dù có sự giúp đỡ của gia đình con nhưng đây không phải là thời gian ngắn cho tương lai sự sống của các con con mà là cả cuộc đời của chúng. Ngày nay khoa học chưa có cách chữa khỏi được mà người nhà và bệnh nhân chịu thiệt thòi đau đớn lớn dần lên cùng năm tháng. Con là 1 người mẹ không thể cho con mình 1 tương lai tươi đẹp nơi đất khách quê người. Mà người cùng con chăm lo chia sẻ nâng đỡ các con mình là người bố của chúng. Không chịu đựng được cảnh đó nên đã dứt bỏ ra đi tìm 1 hạnh phúc mới cho riêng mình. Con thật buồn và đau khổ nhìn các con mình mà không cầm lòng được. Thương con trách thân phận trớ trêu. Nhiều lúc con muốn đưa cả 3 đi đến cái chết… Nhưng đó là ý nghĩ nông nỗi khi bị quẩn trí. Khi tỉnh lại con thấy mình cần phải sống, sống cho các con con. Chăm lo cho chúng bằng tình thương của người mẹ.
Thưa Ni Cô gia đình con cũng thờ Phật và thờ Tiên Tổ. Có những lúc con cũng đến chùa để cho tâm hồn thanh thản và chia sẻ. Con được dì ruột em mẹ là cô Tâm Cúc ở Bình Dương thường xuyên đến chùa lễ Phật và chia sẻ với con và giới thiệu về Ni Cô và cách giải chữa bằng Phật Pháp nhiệm màu. Cô con cũng đã đưa hình của 2 con trai con cho cô xem qua rồi. Con thành kính dâng lời bộc bạch với cô qua trang thơ này. Con biết Việt ngữ của con còn kém lắm, nhiều thứ con muốn giải bày tới cô về hoàn cảnh của con nhưng vốn chữ có hạn (con xa Việt Nam năm con 11 tuổi). Qua những dòng này phần nào cô cũng thông cảm và hiểu cho con và ý con muốn gì ở cô.
Con cầu xin cô mở rộng vòng tay nhân ái, tình thương bao dung rộng mở giúp con và các con con với, bằng cách gì cô hãy chỉ cho con. Hiện giờ trong lòng con ngổn ngang trăm mối con không biết loi ra. Con cầu mong 1 sự nhiệm màu 1 ánh sáng 1 đường mòn nơi ánh sáng hào quang của Đức Phật tỏa ra mà cô là người dẫn mẹ con con ra khỏi cánh rừng đó. Con và các cháu cảm ơn Cô. Con mong sự hồi âm chia sẻ của cô. Nam Mo A Di Da phat.
Con chào Cô.
Cô Diệu Hân vấn đáp:
CÔ T.H THÂN MẾN ....
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT...trước tiên tiểu tôi xin chân thành cảm ơn cô THU HÀ đã nghĩ tới Tiểu Ni tôi...Tiểu tôi xin phép được trả lời...NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
Theo lời cô tường trình thì chưa đủ ý về bệnh tật của con cô. Theo tiểu tôi biết tuy cô qua nước ngoài 11 tuổi, cô thành thân với chồng, chồng cô là người NGHỆ AN, gia đình chồng cô không có di truyền về bệnh tự kỷ, nhưng chính cha chồng của cô lại là người chiến binh thời chiến, cha chồng cô trên chiến trường trận chiến, cha chồng cô hít phải chất độc thảy của ai đó rải cho nên cha chồng cô bị nhiễm, bên ngoài xem như bình thường, cha chồng cô lấy vợ sinh con, chồng cô cũng có dòng máu bệnh nhiễm từ cha, chồng cô có hiện tượng nóng nảy khó chịu cau có bất thường, cô lấy chồng sinh con vẫn bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng lên 3 con cô bỗng dưng ngơ ngơ giống như người bệnh đao, đó là hiện tượng của chất độc, nó đi sâu vào máu di truyền...từ từ biến đổi sang con và cháu, cho nên con cô mắc phải.
Hiện tượng con cô càng ngày càng bộc phát hung dữ khó chịu là do tâm tự kỷ phát sinh, nó phát từ não bộ thần kinh liên đới đồng với nhân duyên tiền khiên sinh nghiệp chướng, trong hai bé một bé hiền một bé dữ cô thấy rõ điều đó.
Tiểu xin khuyên cô, nói về tâm linh chữa trị về PHẬT trí có một cách, khi con cô mới phát bệnh, nếu cô có duyên gặp một vị tu hạnh đức hạnh có nhân duyên vị ấy có thể giúp con cô thoát khỏi nghiệp chướng, nếu như vị ấy là một chân tu vô ngã từ bi lớn vị ấy bất chấp liên đới nghiệp duyên nhân quả vì lòng từ bi cứu giúp con cô hết bệnh, thực tế bây giờ con cô qua 8,9 năm rồi, bộ não thần kinh không còn tự chủ được, dù vị ấy là cao nhân cũng không giúp được, đó là nhân duyên xin cô hiểu cho. Tiểu tôi xin khuyên cô nên đưa con cô vào nơi tập trung trẻ em tự kỷ để cho nhà nước QUỐC GIA nơi cô trú ngụ ,vì nơi đó an toàn cho các bé, ở đó người ta có đủ phương pháp dạy dỗ đủ phương cách, cho các bé tùy hoàn cảnh, nếu có động cơ nguy hại cho bé, nơi ấy có kỷ năng răn dạy theo phương cách chữa trị đúng bệnh, xin cô yên tâm.
Nếu cô e ngại, nếu như con cô thiếu vắng tình thương của mẹ, ở nơi đó người ta có chăm sóc con cô có như cô không, tiểu xin nói cho cô biết bệnh tự kỷ này nó sẽ phát tính rất là ghê sợ nếu như không có phương pháp và biện pháp chữa trị, dừng ý thức của các bé có tâm tính ác kỷ...ác kỷ là gì...? Trong tư tưởng của bé có tiền khiên nghiệp hung ác, cộng với máu nhiễm độc bộc phát bệnh lầm lì cộng bệnh đao, nếu cô để cháu ở nhà, thần kinh cháu nổi loạn cộng tâm tính bạo tàn, tàn dư trong tiền khiên kiếp, nó cùng bộc phát không biết đâu là họa, nếu đưa bé vào trường trong đó có đủ phương pháp chữa trị tối thiểu là thuốc an thần, gọi là an thần kinh, khi bé bộc phát tác ý hung dữ, nếu như không có thứ thuốc đó khống chế thần kinh, để bé ở trong nhà bé sẽ là mầm họa cho gia đình người thân bất cứ lúc nào.
Riêng về bản thân cô phải suy xét lại, nếu cô thương con cô thiếu gì cách thương, cô gởi cháu vào trường tự kỷ, cô đi làm tích góp phụ nhà nước nuôi cháu, sau đó cô dưỡng sức sống, cô đi vào thánh đường Thiên Chúa, cô cầu nguyện cho hai cháu nghiệp chướng tiêu trừ...cô hàng ngày cô cả tấm lòng người mẹ nhứt tâm nguyện cho cháu tiêu tai nghiệp chướng, kiếp sau tái sinh bình thường như những đứa trẻ khác, đó là tình thương của mẹ, cô hãy an tâm, Thánh gì...tiểu không nhớ tên, bên Chúa có thật đó...tiểu cũng có nhân duyên thấy các vị ấy...xin cô hãy bình tâm nguyện cầu thành tâm sẽ giúp cháu tiêu tan nghiệp kiếp sau và kiếp nầy cháu sẽ bớt không phát sinh hung hăng cả trong tư tưởng tự kỷ phát sinh, cô cũng tránh khỏi bệnh tật thần kinh phát khởi buồn lo sinh bệnh chướng, nếu như cô bệnh ai lo cho cô, sau đó ai là người lo cho bé, những đồng tiền tình thương của mẹ khi bé cần.
Theo tiểu thấy đứa con thứ hai con cô, bé ấy cô nên gởi vào trường tự kỷ trung bình, gởi bé ấy sẽ hòa đồng với các bạn từ từ bé sẽ năng động hơn, lớn lên bé sẽ có ý thức sống dù bé có bệnh, bé không đến đỗi nặng như bé anh, nếu như cô để ở nhà thần kinh của bé ở chung với anh quá hung dữ bé tiếp cận hằng ngày, bé khiếp vía bệnh bé sẽ nhiễm nhiều hơn, cô nên đưa đi đừng lo sợ, trong đó người ta có phương pháp giỏi chữa trị xin cô đừng nóng ruột, dù biết ruột nào cũng đau, tiểu tôi mong cô cạn tỏa hiểu rõ bệnh cháu càng ngày càng bộc phát hung dữ, nếu như cháu có sức mạnh đẩy xô cô, cô bệnh tật ai lo cho cháu...tiểu tôi hết lời...xin cô suy nghĩ thông, cô tự giúp cô kể cả cho cháu...tất cả điều tốt khi suy nghĩ chính chắn...đừng phải ân hận khi đã xảy ra khi đã muộn...NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT...xin ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ THÁNH...trợ giúp cho cô dũng mãnh kiên cường...vượt qua ý chí...bảo hộ cho các con cô...Cô cũng là chúa của các con, cô cũng là thánh của các con cô, cô cũng là mẹ của các con cô, cô cũng là bạn đồng hành của các con cô
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT...Tiểu Ni Diệu Hân xin kính lời...
Phương