Chị Ph ơi,
Em đã định k post bài về Đ, nhưng đọc những tâm sự "nặng trĩu" này của chị khiến em qđ post ngay về những sự đổi thay con có được. (chị ghé topic của Đ nhé)
Em "khoe" mọi người về con. NHưng, em dành phần lớn tâm sự trong bài này tặng riêng chị, gửi gắm tới chị một niềm tin cho ngày mai tươi sáng.
Hơn năm về trước, em cũng rất nhiều tâm trạng. Nửa năm trước đây, em cũng mới "dò" ra phương pháp thấy có vẻ phù hợp cho con. Từ tháng 11/2012 em mới qđịnh "đtư" mọi nỗ lực để lên chương trình can thiệp đb cho con tại nhà, tất nhiên có liên kết chặt chẽ trao đổi thông tin với trường mg nơi con đang học nguyên ngày.
Như em vẫn từng nói, em tuy nhỏ bé (thể chất) nhưng sức mạnh nội lực của em mạnh. Cái gì em nhìn thấy nơi con đáng gọi là "điểm sáng" thì em nhấn mạnh và chú trọng vào đó để khai thác.
Có lần anh Phi và chị TA có trao đổi với em rằng: PH là người luôn nhìn thấy điểm mạnh ở con mình. Còn các anh chị đứng trên cương vi CG thì được đào tạo để tìm ra điểm chưa mạnh của trẻ để can thiệp đb. Các anh chị CG "có lí" của mình, và em cũng vậy. TẤt nhiên em không thể nào bài bản và chuyên nghiệp rồi, em làm mọi thứ dựa trên bản năng và "tài lẻ" của chính mình.
Bữa rồi khi xem buổi nói chuyện đầu tiên khi Nick Vujicic tới VN trên TV, em đã rất "ngạc nhiên" xen lẫn chút "tự tin thích thú" khi thấy mình có điểm tương đồng trong suy nghĩ của Nick và mẹ cậu ấy. KHi Nick bị bạn bè trong trường chêu chọc, mẹ cậu ấy nói rằng :"hãy tự tin nhìn vào chính khả năng của con, rằng có thể con k thể chạy Marathon như bạn nhưng con biết bơi, có thể con không thể đánh bóng bàn như bạn nhưng con giỏi Toán". Nick thì có suy nghĩ rằng :"nên nhìn vào điểm mạnh trong mình để vươn lên". Cả 2 suy nghĩ của Nick và mẹ cậu ấy chính là quan điểm chính em luôn nhìn về để áp dụng dạy con.
Cũng có lần chị em mình tâm sự, chị nói rằng chúng ta là những bà mẹ nghị lực và chấp nhận hy sinh cho con nhiều hơn những gì những bà mẹ có con bth khác có thể. Em tin rằng những gì chúng ta hy sinh đều có thời điểm được NHẬN từ con. Chị hãy tin như thế.
Để Đ được như ngày hôm nay, em cũng phải rơi lệ nhiều lần, cũng mất ngủ rất nhiều. Nhiều đêm thức rất khuya để mò mẫm web đọc tài liệu.Có bữa gần 3 giờ sáng (VN) thì em nhận được pm từ anh Phi:" M ơi, sao giờ này mà còn thức? Ở VN giờ đã khuya lắm rồi đó. HÃy giữ sức đi, hành trình của chúng ta cùng các bé còn rất dài, là đường đua marathon trường kỳ đấy". Những lời pm đó là nguồn động viên rất lớn đv em đấy. Bên cạnh đó em còn có gđ, bạn bè, ph cùng cảnh ngộ...luôn đồng hành và nâng đỡ...Trên tất cả, tình yêu dành cho con và niềm hạnh phúc khi có con bên cạnh luôn là nguồn động lực mạnh mẽ nhất để em luôn vững vàng bên con, bởi nếu chúng ta không vững vàng con sẽ thiệt thòi hơn nữa.
HÃY YÊU CON DÙ CON NHƯ THẾ NÀO. HÃY YÊU CON VÔ ĐIỀU KIỆN. SẼ CÓ NGÀY CON LÀM CHÚNG TA BẤT NGỜ.