Em cảm ơn anh chị đã chia sẻ với em ạ.
Em vẫn cho rằng quyết định của mình là đúng anh Phi ạ.
Cảm ơn anh, em yên tâm hơn chút rồi.
Em nghĩ các cô ở trường chắc cũng nghĩ như chị Anh nhưng chắc hẳn vì cô muốn mẹ cháu biết kĩ năng khác của cháu tốt chỉ tập trung là kém nên mới nói vậy ạ.
Sáng nay em đưa cháu đi học, trong khi dơ chân ra để giữ thăng bằng vô ý bị đập chân vào một vật trên đường bị rơi cả dép,
em dừng lại nhìn xuống, chưa hiểu mình đập vào vật gì thì nghe thấy: em nhặt dép đi, có cháu nhỏ mà...
Em rất vui, em càng tin rằng các cô giáo và nhà trường sẽ thương yêu và tìm cách dạy cho cháu tiến bộ, người bình thường còn muốn giúp mẹ con em nữa là các cô phải không anh chị ( lạc đề ).
Em vẫn còn đủ niềm tin để tin vào những điều tốt đẹp ( mặc dù thi thoảng có bùng nổ hic), khi gặp được anh chị em càng cảm nhận được rằng trên đời này còn tình yêu thương chia sẻ thật sự.
Tuy nhiên em sẽ không phó mặc tất cả cho nhà trường và bắt đầu bằng câu hỏi như sau:
1. Cháu nhỏ mang xe lắc lên giường để đi.
Em chạy đến nhắc ngay rằng: Tuấn, không được, bỏ xuống.
con : làm theo
mẹ: giường để làm gì
con: giường để nằm ngủ
mẹ: đúng rồi, giường để nằm ngủ nên không được đi trên giường, con nhớ chưa ( đôi khi: xe đi trên đường, trên sàn nhà này con, không phải đi trên giường)
cháu: con nhớ rồi ạ.
mẹ: ( đẩy xe ra nền nhà ) con đi tiếp đi.
Em không biết mình dạy có sai không mà hành động này lặp lại rất nhiều lần chưa thôi, nếu có đệm trải trên sàn nhà thì cháu đi xe cả lên đệm.
2. Khi hứng thú chơi - vui vẻ thoải mái ( ở nhà, ở nơi công cộng ) cháu hồn nhiên nằm lăn ra nhà không cần biết sạch hay bẩn. ( ở lớp em đến đón thỉnh thoảng cũng thấy cháu nằm chơi )
3. Khi đưa ra mệnh lệnh, cháu có nghe nhưng mặt không quay lại, mắt không nhìn mẹ tay vẫn đưa mũ cho mẹ. ( các mệnh lệnh khác cũng vậy vừa thực hiện vừa nghĩ đến cái cháu đang nghĩ).
4. Em dạy cháu trả lời :không biết
BÌnh thường nhắc cháu là cháu nói ( chắc là nhại theo không hẳn là hiểu hết ạ )
nhưng khi dạy: con có biết đây là hoa gì không
cháu: hoa, hoa,,,,( có khi cố nghĩ ra một tên hoa khác để nói )
mẹ: con có biết không?
con: hoa,, hoa ( nói nhỏ như ngượng ấy ạ, hiện tượng ngại ngượng thỏ thẻ như thế này chưa từng xuất hiện ạ )
mẹ:con không biết thì con nói là : con không biết
con: con không biết
mẹ: con không biết thì con hỏi mẹ là : mẹ ơi đây là hoa gì
con: mẹ ơi đây là hoa gì ( nói rất nhỏ, ngượng ngại,,,rụt rè, nhắc vài lần mới nói )
mẹ: con giỏi lắm.
( có lần em đổi sang quả, khi nhắc cháu cũng tự nói: mẹ ơi đây là quả gì)
Việc cháu trả lời hoàn toàn là nói theo, không nhìn mẹ, nói, hỏi theo như âm điệu mẹ nói)
Em nghĩ là do
phương pháp dạy của em không thích hợp mà cả năm nay có những việc vẫn chưa được cải thiện ví dụ câu trả lời có, không ấy ạ.
CHỉ một câu đơn giản là con có ăn nữa không, em phải hỏi đi hỏi lại, nói to cháu mới nói: con không ăn ( hầu như không bao giờ nói con ăn nữa ), có lẽ cũng vì em hỏi câu này khi cháu ăn được gần hết phần ăn. KHi đói lúc đầu thì ngồi im để ăn ( chưa tự xúc được ) nhưng khi ăn được một phần thì chân tay bắt đầu lung tung ngọ ngoạy muốn đứng lên để chơi ( đi xe, nghịch đồ,,,).
Gần đây em dùng cách thưởng nên việc ăn cũng cải thiện được chút ít ạ.
Em đưa đoạn hội thoại nhỏ để nhờ anh chị xem giúp em em NG ở điểm nào để em cải thiện ạ.
Xin anh chị tư vấn giúp em với ạ.
Cảm ơn anh chị rất nhiều.