Bà bác em thì luôn mồm ca ngợi cháu "cái gì cũng biết", làm sao mà bi bệnh gì được.
Bác lẫn lộn giữa nhận thức và các kỹ năng khác . Các trẻ Asperger biết còn hơn mình ấy chứ, nhưng các bé có khó khăn về giao tiếp . Đâu phải "cái gì cũng biết" là mọi thứ đều tốt ...
Em cũng đang cố gắng bình tĩnh hết sức để có thể tham khảo các tài liệu và có cách dạy cháu phù hợp, nhưng thực sự cảm thấy đau khổ vì thái độ của bố cháu đối với những bài dậy của em với con. Bố cháu chế diễu em là khùng, là hoang tưởng và cho rằng bé hoàn toàn bình thường, không chịu hợp tác cùng với em trong một số trò chơi tương tác với cháu và còn bảo em là rảnh rỗi đi đọc ba cái bài viết vớ vẩn.
Nói về thống kê thì người đàn ông phần lớn đều cư xử như vậy, không tin con mình có vấn đề, và nhất là đàn ông Á châu . Bạn đừng hỏi tôi tại sao, tôi thật sự không biết tại sao, chỉ biết là trong giới giáo dục đặc biệt họ có các thống kê như vậy .
Có thể bố cháu đúng . Có thể là cuối cùng thì bé không có vấn đề gì cả . Câu hỏi đặt ra là bạn có muốn thử thời vận với con mình không? Hay mình nên cố gắng làm những gì tốt nhất có thể? Đó là chưa kể là ai gần bé nhiều hơn, ai có linh tính tốt hơn ...
Bạn không nên tranh luận với ai khác là con mình "bị" gì, nên dán cái nhãn gì vào . Đơn thuần là 1 người mẹ, bạn muốn biết con mình yếu/mạnh phần nào để bù đắp cho đúng, thế thôi.
Một cái nữa mà ít ai để ý là giáo dục đặc biệt không phải chỉ để dành cho các bé TK đâu . Dạy trẻ thành niên cứng đầu, dạy cách chia sẻ khó khăn với người bạn đời, dạy doanh nhân đàm phán, dạy kỹ sư cách làm việc trong nhóm... đều nằm trong phạm vi giáo dục đặc biệt.