Tuy vậy cháu vướng mắc ở chỗ, giờ cháu không chịu nói. Hồi trước nhìn hình con cá, em bảo cháu: con nói cá đi thì cháu nói. Giờ thì không.
Mỗi lần dạy cháu nói là cháu không thích, cứ làm việc riêng hoặc chỉ nhìn mẹ làm mà cười thôi.
Bạn thử nghĩ xem, tại sao bé phải nói chữ con cá khi bạn yêu cầu ? Nếu tôi là bé thì tôi nghĩ rằng: chữ "cá" mẹ đã biết mình nói được rồi, con cá mình biết rồi, không hứng thú . Nói thì chẳng được gì, mà lại còn bị cho là biết nói, mai mốt sẽ bị bắt nói chữ khác .
Không phải tôi trêu bạn đâu, mà là có thể bạn không có hệ thống tưởng thưởng rõ ràng, hoặc chưa dạy được cho bé biết lợi thế của việc dùng ngôn ngữ (hoặc thiếu cả hai). Con bạn coi như có khả năng phát âm, bạn làm được 2 cái trên là tôi nghĩ tình hình sẽ tốt hơn đó .
Ngôn ngữ con người phát sinh từ lúc chúng ta cảm nhận được lợi thế ngôn ngữ . Hồi còn là người vượn, quơ tay mãi mà hàng xóm không hiểu, đến khi giả tiếng khủng long rú lên thì ai cũng hiểu, bỏ chạy khi khủng long tới . Đó là lúc người ta cảm nhận được lợi thế của NN nói và bắt đầu chịu dùng .
Bạn mua đồ chơi mới về (con cá gắn pin chớp đèn rất đẹp), rồi bạn bỏ lên nóc tủ . Bé đòi, chỉ tay mà bạn không biết bé chỉ cái gì . Đến lúc chồng bạn đi qua thấy vậy ghé vào nói: "Con cá". Thế là bạn "à, con cá" rồi lấy đúng món bé muốn . Bạn làm vài chục lần, hay vài trăm lần như vậy là bé hiểu lợi thế của NN nói ngay thôi . Cái khó là làm sao để đừng phải mua cả trăm món đồ chơi, đúng không?